Hôm sau, khi Kỷ Lam tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn bóng dáng Kỷ Minh Tông. So với hôm qua thì hôm nay khá hơn, ít nhất thì điện thoại đã được trả lại cho cô, bên dưới còn ép một tờ giấy A4, một dòng chữ cứng cáp, mạnh mẽ đập vào mắt:
“Đã báo với Từ Ảnh là em đang nghỉ phép.”
Kỷ Lam cầm điện thoại xuống lầu, đang định đi tìm Mạn Âm thì thấy trong phòng khách có một người phụ nữ mặc đồng phục đen, đeo tạp dề xanh trắng, trông giống như quản gia. Cô ngây ra vài giây.
Đối phương rất tự nhiên giới thiệu:
“Chào cô Kỷ, tôi là Cảnh Hòa, do tiên sinh sắp xếp đến chăm sóc cô.”
“Còn Mạn Âm đâu?”
“Mạn Âm có việc gia đình, xin nghỉ dài hạn. Tiên sinh bảo tôi đến thay cô ấy chăm sóc cô.”
Nghe có vẻ chính thức, nhưng Kỷ Lam lờ mờ hiểu mọi chuyện không đơn giản như vậy. Với kiểu người như Kỷ Minh Tông – quyền thế ăn sâu vào máu – nếu Mạn Âm là người anh coi trọng, dù có việc nhà, anh vẫn có cách giữ cô ấy lại.
Vấn đề là… có khi Mạn Âm lại không phải người anh để tâm.
Kỷ Lam chỉ khẽ đáp một tiếng rồi im lặng, đi thẳng tới ghế sofa.
Cảnh Hòa rót cho cô một ly nước ấm, đưa đến:
“Cô uống nước trước đi, bữa sáng sẽ xong sau mười phút nữa.”
“Tiên sinh nói nếu cô muốn liên lạc với bên ngoài thì cứ tự nhiên, nhưng khuyên cô đừng tùy tiện ra ngoài. Về công ty thì cô Từ cũng đã được tiên sinh căn dặn chăm lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055200/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.