Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, lão phu nhân được Thư Văn đỡ ngồi xuống ghế sofa. Mới chỉ qua một đêm, người phụ nữ vốn còn tinh anh, cứng cỏi hôm qua, hôm nay như thể già đi cả chục tuổi.
Bà cúi lưng, chống gậy, dáng ngồi gục đầu mỏi mệt, thần sắc mệt mỏi lộ rõ.
“Lão phu nhân, có tin nói có người đè tin tức lại rồi.” – Thư Văn nhận được tin tức, rón rén bước vào báo cáo. Vừa mở lời, đôi mắt vốn đang nhắm nghỉ ngơi của lão phu nhân lập tức mở choàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm về phía Thư Văn:
“Ai làm?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ.”
“Đi tra!” – Lão phu nhân giận đến mức gõ mạnh cây gậy xuống sàn – “Tôi muốn xem là ai dám ngông cuồng trên đầu nhà họ Kỷ. Khụ, khụ…”
“Bà bớt giận.” – Thư Văn vội bước tới an ủi.
Lão phu nhân sắc mặt trắng bệch, đưa tay gạt tay Thư Văn ra: “Bên lão Tam thế nào rồi?”
“Bên Tam gia chưa thấy động tĩnh gì.”
“Kỷ Lam không thể giữ lại được. Không nói là nhà họ Đường, dù không liên quan gì đến họ, cô ta cũng tuyệt đối không thể ở lại Kinh Cảng. Loại tai tiếng này nếu truyền ra, danh tiếng mấy chục năm của nhà họ Kỷ sẽ bị cô ta hủy sạch.”
Tim Thư Văn thót một cái. Dựa vào tình hình đêm qua, Kỷ Lam rõ ràng cũng là nạn nhân trong chuyện này. Lão phu nhân đây là muốn… “giết người diệt khẩu”? “Nếu Tam gia thực sự nghiêm túc, giờ mà ra tay với cô…” – Một câu “Cô Kỷ” còn nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055198/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.