“Anh luôn biết tôi là con nuôi nhà họ Kỷ,” – Câu nói này là lời khẳng định chứ không phải chất vấn. Một người thâm sâu như anh ta, nhớ lại mấy lần trước cùng về nhà họ Kỷ, mọi người đều chờ anh ăn cơm, đến sát giờ lại nói gặp tai nạn xe.
Luôn có thể tìm đủ mọi lý do để từ chối.
Có khi là biết cô cũng ở đó, nên không tiện xuất hiện.
Bao lần cô dò xét, đều bị anh khéo léo gạt đi một cách nhẹ nhàng.
protected text
“Phải không?” – Câu hỏi vừa bật ra, không nhận được hồi đáp, cảm xúc của Kỷ Lam có phần mất kiểm soát.
Kỷ Minh Tông thong thả rút điếu thuốc ra, định châm lửa, rồi lại nhớ ra đây không phải nhà của Kỷ Lam, liền dừng lại: “Phải.”
“Cũng không phải.”
“Lần đầu Kỷ tiểu thư lên xe tôi và làm chuyện đó, tôi vẫn chưa biết em là con nuôi nhà họ Kỷ.”
“Về sau thì sao? Biết rồi sao vẫn không nói?”
“Lúc đó đã quá muộn, ngủ một lần hay mười ngàn lần cũng chẳng khác gì,” – Kỷ Minh Tông ném điếu thuốc vào thùng rác, đứng dậy đi về phía Kỷ Lam đang đứng ở cửa.
Giọng nói cứng rắn, áp chế: “Về nhà rồi nói tiếp.”
“Tôi không về.”
“Kỷ Lam!” – Giọng người đàn ông trầm xuống, chau mày, rõ ràng đã cạn kiên nhẫn.
“Tôi không thể chấp nhận mối quan hệ loạn luân này.”
Kỷ Minh Tông cố giữ bình tĩnh giải thích: “Loạn luân là phải có quan hệ huyết thống. Chúng ta có không?”
Kỷ Lam cứng đầu, đứng yên một chỗ, cố chấp như một con trâu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055195/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.