Đến nước này rồi, mọi người ai nấy đều hiểu rõ trong hồ lô của lão phu nhân đang giấu loại thuốc gì.
Bà ta không muốn, cũng không thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường.
Không phải là Kỷ Tam gia thì cũng là Kỷ Lam, dù sao cũng phải đẩy một người ra ngoài.
Ban đầu tưởng rằng Kỷ Lam sống nhờ người khác thì sẽ dễ kiểm soát, ai ngờ lại là một người cứng đầu, dám làm những việc mà cả đám người trong nhà cũng không dám nghĩ tới.
protected text
Kỷ Lam hất tay Đặng Nghi ra, cười lạnh: “Nghĩa là mấy người không bán được tôi nữa.”
“Cô—” Đặng Nghi bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời: “Kỷ Lam, nhà họ Kỷ có thể cho cô sống, cũng có thể khiến cô chết. Cái công ty truyền thông kia của cô, chỉ cần chúng tôi không muốn, nó chẳng có lý do gì để tồn tại cả.”
“Biết điều một chút,” Đặng Nghi nửa đe dọa: “Hôm nay nhà họ Đường, dù muốn hay không cô cũng phải thành.”
“Bà quên rồi à? Tôi không phải con ruột của bà. Cho dù tôi thật sự dính líu với Đường Việt, cũng chẳng vì thế mà làm lợi gì cho nhà họ Kỷ đâu.”
Muốn đưa cô ra làm quân cờ, thì ít nhất cô cũng phải nghe lời đã. “Kỷ Lam, chuyện của nhà họ Đường, không phải do cô quyết định.”
Đặng Nghi đẩy Kỷ Lam ra khỏi phòng ăn, trong chớp mắt đã đổi sang gương mặt khác.
Nhà họ Đường, nhà họ Yến, nhà họ Kỷ—những dịp như thế này chẳng khác nào buổi gặp mặt thông gia.
Lão phu nhân chỉ là muốn tạo nên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052315/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.