“Em đang giận dỗi chuyện gì vậy?”
“Anh luôn miệng nói em đứng trên người khác, thế mà chỉ vì chút tư lợi cá nhân, anh sẵn sàng không màng đến sự an toàn của em, đẩy em vào chỗ nguy hiểm phải không?” – Kỷ Lam bộc phát, trút giận không ngừng.
Đối diện với câu chất vấn đầy áp lực, lạnh lùng và vô cảm của Kỷ Minh Tông, cô càng thêm tức giận.
“Kỷ Lam, nói trọng điểm.” – Kỷ Minh Tông đưa tay đóng cửa lại, ngăn cách tiếng tranh cãi bên trong phòng khách.
“Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
protected text
“Chuyện gì cơ?” – Kỷ Minh Tông hỏi ngược lại.
“Anh đã giấu, em làm sao biết?”
“Vậy ý em là gì? Anh phải phối hợp với mấy suy đoán không căn cứ của em, nhẫn nhịn cơn giận vô cớ này sao?”
Kỷ Minh Tông hơn cô gần mười tuổi, mà khoảng cách mười năm ấy, là khoảng cách đầy máu và nước mắt. Khi anh đứng trên đỉnh cao quyền lực nhìn xuống chúng sinh, nếu Kỷ Lam không dùng nhan sắc để bước chân vào vòng xoáy này, có lẽ giờ cô cũng chỉ là một trong vô số người tầm thường mà thôi.
Anh muốn điều khiển cô, muốn giẫm nát cô, chỉ là chuyện trong chớp mắt.
“Xuống ăn cơm.”
“Kỷ Lam, đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
…
“Triệu tổng với chủ tịch Kỷ bày ra cái bẫy này cũng quá dụng tâm rồi, dùng mỹ nam kế để dụ một cô gái vừa ngoài hai mươi, đẩy cô ấy vào tình thế cô lập, không sợ báo ứng sao?”
Triệu Gia Hoài tay vẫn nắm vô lăng, nghe Lê Trinh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052297/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.