“Gọi điện xong rồi à?” – Đặng Nghi bưng cốc nước bước vào, giọng nhẹ nhàng hỏi, dáng vẻ chẳng khác gì một hiền thê lương mẫu.
Lão phu nhân tựa vào đầu giường, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, nhưng dù sao cũng tuổi đã cao, vừa trải qua trận ốm, tinh thần vẫn có phần sa sút.
Khi Kỷ Lam đỗ xe xong và từ bãi đỗ dưới tầng hầm đi lên, thì thấy Kỷ Minh Tông vừa tắm nhanh, thay đồ thường phục chuẩn bị ra ngoài.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Có việc công sao?”
“Ừm, về muộn một chút.”
“Thật sự phải đi?” – Kỷ Lam hỏi, trong bụng thầm nghĩ, chuyện còn chưa bàn xong, người đã chuẩn bị đi rồi? Không phải đang giở chiêu dỗi đấy chứ? “Không muốn anh đi à?” – Giọng của Kỷ Minh Tông lập tức trầm xuống, bực dọc hiện rõ. Khó khăn lắm mới có một ngày được nghỉ, kết quả bị làm phiền vì chuyện này, phải rời khỏi người đẹp mềm mại trong lòng, để đến thăm một bà lão sắp chết.
Không chỉ lãng phí thời gian, mà còn khiến tâm trạng anh khó chịu.
Thấy giọng điệu anh không tốt, Kỷ Lam nhớ đến cuộc gọi khi nãy, liền tiến lại gần một bước, đầu ngón tay thon dài khẽ đặt lên cánh tay rắn rỏi của anh, giọng nhẹ nhàng mang theo chút quan tâm: “Sao vậy? Có chuyện gì trong công việc à?”
Tuy không trực tiếp trả lời, nhưng câu hỏi đầy thiện ý đó khiến sắc mặt Kỷ Minh Tông dịu đi không ít.
“Đi ăn cơm thôi.” – Anh đưa tay vỗ nhẹ lên hông cô, giục cô vào phòng ăn, vẻ căng thẳng nơi xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5046848/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.