“Uống nhầm thuốc nổ à?” – Kỷ Minh Tông liếc nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt.
Kỷ Lam cúi đầu nhìn đống tro tàn dưới chân đã cháy gần hết.
Cánh cổng biệt thự khẽ hé, 256 rón rén lẻn tới trước mặt cô.
Ánh mắt liếc thấy nó, Kỷ Lam bỗng nảy ra trò đùa, khẽ gọi: “256, lại đây nào~”
Giọng điệu dịu dàng mềm mại ấy khiến Kỷ tiên sinh giật mình.
Vừa quay người lại, đã thấy Kỷ Lam ôm lấy con mèo, kéo đuôi nó nhích gần đống tro: “Nào, giúp chị thử xem đã cháy sạch chưa.”
Kỷ tiên sinh nhíu mày, không nhịn được quát khẽ: “Kỷ Lam!”
Anh sải ba bước dài tới, giải cứu 256. Con mèo nhỏ dường như hiểu được mình suýt nữa mất bộ lông, vừa chửi rủa vừa chạy vụt đi như tên bắn.
Người đàn ông thuận tay kéo cánh tay Kỷ Lam, dẫn cô vào trong nhà. Hơi lạnh từ điều hòa phả ra khiến người ta tỉnh táo hơn đôi chút.
“Em nhất định phải bắt nạt 256 à?”
“Nó dễ bị bắt nạt mà!” – Kỷ Lam hờ hững đáp, gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt lanh lợi xoay chuyển liên tục, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ.
Kỷ Minh Tông nhìn cô chăm chú một lúc, rồi bất chợt bật cười: “Nói vậy, sau này anh cũng có thể bắt nạt Kỷ tiểu thư rồi.”
“Em dễ bị bắt nạt lắm sao?”
“Dễ lắm.” – Kỷ Minh Tông gật đầu, vừa thay dép vừa tiện tay kéo cô vào lòng, giữ cô trước ghế sofa: “Đặc biệt là… lúc ở trên giường.”
Kỷ Lam: …Đồ dê xồm! …
Tối hôm đó, hiếm khi cả hai cùng ngồi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023217/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.