Kỷ Lam lặng lẽ quan sát sắc mặt của Kỷ Minh Tông, thấy giữa hàng lông mày anh hiện rõ vẻ âm trầm, u tối.
Cô cũng không tiếp tục cãi lại.
“Chuẩn bị đi ngủ rồi à?”
“Ừm.” – Kỷ Lam đáp nhàn nhạt – “Mệt rồi.”
“Đánh người nên mệt hả?” – Giọng Kỷ tiên sinh nhàn nhạt vang lên, rơi vào tai Kỷ Lam khiến cô hơi ngẩn ra.
“Minh tổng là tai mắt khắp nơi, hay là sắp đặt người theo dõi em rồi?”
Người đàn ông bật cười khẽ:
“Em cũng dám nghĩ thật.”
“Còn sắp người theo dõi? Sao không nói em gắn cả thiết bị giám sát lên người anh rồi?” – Anh bước ngang qua cô, đi thẳng vào phòng ngủ – “Ngay cả nơi như hội sở Kinh Cảng em cũng dám ngang nhiên động thủ, không sợ sau này có người ém chuyện thì lời đồn vẫn lan đi à?”
“Nếu em thật sự sợ miệng đời, thì đã chẳng ra tay với hắn.”
“Kỷ Lam, đánh người ngay tại chỗ có thể khiến em hả giận nhất thời,” – Kỷ Minh Tông nói với tư cách người từng trải – “Nhưng ngay cả khi bề ngoài nhà họ Trần chịu nhịn, thì sau lưng cũng không thiếu gì chiêu trò. Em nghĩ, chỉ dựa vào cái studio nhỏ của mình, có thể chống chọi được bao nhiêu?”
Anh nghiêm mặt, rõ ràng là đang giáo huấn cô.
Kỷ Lam hiểu, nhưng lúc này lại cố tình không đi theo hướng anh muốn. Cô khẽ nhướng mày, đôi vai nhỏ hơi nhún:
“Không sao, em còn có Minh tổng mà.”
“Minh tổng đâu nỡ để người ta bắt nạt em chứ?”
Kỷ Minh Tông khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5020359/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.