Khi Kỷ Minh Tông rời khỏi biệt thự nhà họ Kỷ, lão phu nhân vẫn bịn rịn tiễn anh ra tận cửa.
Mấy lời giữ lại qua đêm đã được nói vài lần, nhưng đều bị Kỷ Minh Tông khéo léo từ chối.
Tình cảm anh dành cho bà vẫn nhạt nhòa, như đám mây lơ lửng trên trời, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Mười giờ rưỡi tối, tại trà lâu ven hồ ở Kinh Cảng, Trần Tùng Dương đang cầm điện thoại hỏi thăm về cô gái tên Kỷ Lam.
Người bên kia chỉ cho một đánh giá vỏn vẹn tám chữ:
“Mỹ như thiên tiên, thực lực chưa rõ.”
Trần Tùng Dương đưa điện thoại sang cho Triệu Gia Hoài xem:
“Cậu xem đánh giá này, có cao không?”
“Cao.” – Triệu Gia Hoài liếc qua màn hình, rồi rót thêm một ly trà.
“Cao cái gì?” – Kỷ Minh Tông vừa đẩy cửa bước vào liền nghe câu này. Triệu Gia Hoài liếc mắt nhìn Trần Tùng Dương đầy ẩn ý.
Trần Tùng Dương hiểu ý, nhích người, quay sang nhìn người đang ngồi cạnh:
“Tối nay xem được một màn kịch hay.”
“Kịch gì?” – Kỷ Minh Tông vừa thong thả xắn tay áo, vừa lấy hộp thuốc từ túi áo ra đặt lên bàn, giọng điệu ung dung, tâm trạng có vẻ khá tốt.
“Cháu trai bên phòng hai nhà họ Kỷ bị đá trúng chỗ hiểm, chắc là tàn phế rồi.”
Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt chẳng mấy hứng thú:
“Ai làm?”
Triệu Gia Hoài đưa ly trà mới rót đặt trước mặt Kỷ Minh Tông, nhấc ấm rót thêm:
“Kỷ Lam.”
Đôi lông anh bỗng nhíu chặt.
“Cháu gái anh, thú vị đấy chứ?” – Trần Tùng Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5010135/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.