Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ báo, sắc mặt của lão phu nhân liền thay đổi, từ một người mẹ hiền hậu trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như người đứng đầu một gia tộc quyền lực.
Sự tàn độc thoáng qua rất nhanh.
Kỷ Minh Tông làm như không thấy gì, cầm một chiếc khăn lông màu nâu, thong thả lau vết nước trên mặt bàn.
Mặc cho lão phu nhân ngồi đối diện, chịu đựng sự dày vò trong im lặng.
Xảy ra chuyện như vậy, với tính cách của bà, lẽ ra đã phải gọi Kỷ Hồng Nghĩa đến để hỏi rõ đầu đuôi từ lâu rồi.
Thế nhưng giờ đây, bà lại đến gặp mình trước, màn kịch mẫu tử tình thâm vẫn chưa được diễn.
Ở lại thì bất an.
Rời đi lại không cam lòng.
Kỷ Minh Tông không đuổi cũng chẳng giữ, tay nâng tách trà, đè nén nụ cười lạnh trong lòng, muốn xem lần này lão phu nhân sẽ chọn thế nào.
Với một số người, sự lựa chọn này chỉ là một quyết định thường ngày, chẳng có gì đặc biệt, càng không đáng bận tâm.
Khi cửa phòng đóng lại, Kỷ Minh Tông đặt tách trà lên bàn gỗ trắc, lấy hộp thuốc ra, rút một điếu, ngậm vào môi rồi châm lửa.
Tiếng chiếc bật lửa ném xuống bàn vang lên rõ ràng, lạnh lẽo.
Tấm lưng rộng tựa vào ghế thái sư, cô độc và tịch mịch.
Khói thuốc lượn lờ bay lên, rồi tan vào không khí, tro thuốc rơi vào gạt tàn, tiếng cười khẽ bật ra nơi khóe môi người đàn ông, đầy chua chát và châm biếm.
“Thư Văn, ta có phải đã không nên đi?” Trong thang máy, lão phu nhân đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5010129/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.