“Anh không có ở nhà.”
“Anh không ở nhà thì em bỏ đi?” – Giọng Kỷ Minh Tông trầm thấp, câu từ mang theo tức giận, không ổn định.
“Anh không có nhà, chẳng lẽ em ở lại một mình trông phòng trống?” – Kỷ Lam thấy cơn tức của người đàn ông này thật khó hiểu.
“Anh chỉ tạm thời không ở nhà, đâu phải là không bao giờ quay về.” – Lý lẽ ngang ngược này khiến sắc mặt anh càng đen hơn.
Cô nhìn anh, không thể nào hiểu nổi: “Minh tổng à, nóng tính vậy sao? Em đến rồi lại đi mà anh đã chịu không nổi, lỡ sau này chia tay, anh không định đánh gãy chân em chắc?”
Một câu nói của Kỷ Lam phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
Ánh mắt anh nhìn cô, sắc bén không buông tha, giữa hai người như đang có một cuộc giằng co vô hình – anh tiến một bước, cô hắt cho một gáo nước lạnh.
Lửa nhỏ mãi không thể bùng lên thành đám cháy lớn.
Cô gái nhỏ này, như thể cố ý muốn chống đối với anh.
Kỷ Minh Tông tựa vào cửa, chỉ cách một cánh cửa, tiếng mèo 256 kêu thảm thiết bên trong. Tay anh đặt trên tay nắm cửa, nửa như muốn mở, nửa như không.
Ánh mắt anh nhìn Kỷ Lam từ giận đến kinh ngạc, rồi cuối cùng trở nên bình tĩnh, điềm đạm: “Kỷ Lam, em cứ thử xem?”
Một câu “thử xem” vang lên như một nốt nhấn, nhẹ nhàng len lỏi vào tai cô, như thể anh rất mong chờ điều đó.
Kỷ Lam mím môi, dời ánh mắt khỏi gương mặt anh, xoay người vào bếp định rót nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5010125/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.