“Tiếp khách à?”
Trong hành lang, một phục vụ viên bưng khay đi qua, vừa trông thấy Kỷ Minh Tông liền bị khí chất cao quý của anh thu hút, không nhịn được liếc nhìn một cái.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh băng của người kia quét tới, khiến cậu ta giật bắn mình.
Ly rượu trên khay rung lên lách cách, đổ cả xuống sàn.
Ánh mắt Kỷ Minh Tông trầm xuống, đôi môi mím chặt, là dấu hiệu của sự không hài lòng.
Kỷ Lam bước qua cảnh tượng lộn xộn dưới đất, nghiêng người tránh sang bên.
Người đàn ông phía sau sải vài bước đã đuổi kịp, kéo cô vào một phòng bao trống gần đó.
Anh đẩy cô dựa vào cánh cửa, hơi thở rơi xuống từ đỉnh đầu, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô như muốn soi thấu cả linh hồn.
“Trả lời.”
Kỷ Lam ngước lên nhìn thẳng vào anh, không có ý giấu giếm: “Giải trí.”
Giữa cô và Kỷ Minh Tông không có quan hệ yêu đương, đương nhiên chẳng cần phải giấu diếm điều gì.
Chuyện thể xác, chỉ cần không có ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn thì cũng chẳng có gì to tát.
Ánh mắt Kỷ Minh Tông cụp xuống, sâu thẳm và sắc bén như muốn xuyên thấu cô: “Em cũng biết tìm niềm vui đấy.”
“Còn Minh tổng?” Kỷ Lam hỏi ngược lại.
“Tiếp khách.” Kỷ Minh Tông buông tay, lùi vài bước ngồi dựa vào lưng ghế sofa trong phòng, kẹp điếu thuốc, mắt vẫn không rời khỏi cô gái đang đứng cạnh cửa.
Áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình cường tráng, khí chất ôn hòa mà trầm ổn pha lẫn uy nghiêm, trong căn phòng mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004194/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.