“Kỷ Minh Tông,” Kỷ Hồng Nghĩa nói, “Có chuyện gì sao?”
Kỷ Minh Tông? Minh Tông?
Cái tên giống đến mức ấy, nếu cô không nghi ngờ thì đúng là vô lý.
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” Kỷ Lam thu lại ánh nhìn. Từ vị trí cô đứng, có thể nhìn rõ động tĩnh của chỗ ngồi trên tầng hai mà cô vừa rời đi.
Triệu Gia Hoài kịp thời xuất hiện để giải vây, chắc chắn là được ai đó nhắc nhở. Mà người đưa ra lời nhắc nhở ấy, nhất định phải thấy cô bị ức hiếp mới hành động được.
“Kể cũng lạ, chú Ba thật sự chẳng coi chúng ta là người một nhà,” Kỷ Minh Đạt kéo lỏng cà vạt, bực bội liếc nhìn Kỷ Hồng Nghĩa, “Cứng đầu cố chấp như vậy, anh bảo phải làm sao?”
Kỷ Hồng Nghĩa liếc mắt cảnh cáo: “Đừng nói mấy chuyện này trước mặt con trẻ.”
Lúc này Kỷ Minh Đạt mới sực nhớ ra, Kỷ Lam cũng đang ở đây.
Trong thang máy rộng rãi, không khí bỗng chốc trầm mặc.
“Lam Lam, con về nhà hay là…?”
“Về nhà ạ,” Kỷ Lam đáp.
Kỷ Hồng Nghĩa lại hỏi: “Về Kim Mậu Phủ à?”
Kỷ Lam gật đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Kỷ Hồng Nghĩa tỏ ra rất hài lòng: “Mẹ con trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Nhụy Nhụy, cách cư xử đôi khi không được thỏa đáng. Con hãy thông cảm nhiều hơn, dù sao thì chúng ta vẫn là người một nhà.”
Mượn oai làm càn!
Kỷ Lam hiểu rõ mọi chuyện trong lòng. Những năm qua sống ở nhà họ Kỷ, Đặng Nghi thì công khai chán ghét cô, còn Kỷ Hồng Nghĩa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004192/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.