Một cái tát mạnh giáng xuống, khiến Kỷ Lam lập tức tỉnh táo lại.
Chỉ bằng một câu nói, Đặng Nghi đã biến cô – từ kẻ bị hại thành người ích kỷ vô ơn.
Cô là quên rồi sao? Là ai từng nhốt cô trong phòng, không cho cô tiếp xúc với người ngoài? Là ai dùng quan hệ bôi xóa thông tin tìm người thân của cô tại đồn cảnh sát? Kỷ Lam bật cười, đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ, ngoan cố nhìn chằm chằm bà ta:
“Tôi phản kháng à?”
“Bà từng cho tôi cơ hội phản kháng chưa? Kinh Cảng rộng lớn thế này, có nơi nào mà bà chưa ‘dặn dò’ trước không? Lúc nhỏ thì dùng tôi để kiếm tiền, bây giờ con gái ruột bà trở về, bà chỉ mong đá tôi đi càng sớm càng tốt. Nhưng loại người như bà sẽ không bao giờ chịu để bị chửi vì đuổi một đứa con nuôi không máu mủ — muốn đuổi, cũng phải là ‘đàng hoàng tử tế’.”
“Cho nên mới bày ra bữa tiệc tối nay. Làm chuyện tồi tệ nhất là bà, gặt hái danh tiếng cũng là bà. Bà chỉ mong vắt kiệt giọt máu cuối cùng trong người tôi.”
“Giết người chỉ là một cái vái lạy, nhưng bà lại muốn giết người diệt cả tâm, triệt cả ý chí?”
“Bà cao thượng quá nhỉ? Tay bóp cổ tôi, miệng lại bảo tôi chạy đi, bảo tôi phản kháng, bảo tôi vùng vẫy. Những lời đê tiện không biết xấu hổ như vậy, từ miệng bà nói ra, tôi chẳng lấy làm lạ đâu.”
“Trong mắt bà, tôi còn không bằng người giúp việc của nhà họ Kỷ — người ta ít ra còn được lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004184/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.