Kỷ Lam ngồi trong văn phòng, khi thấy người tới thì xoay ghế lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Ánh mắt lười biếng pha chút khinh thường.
Người thợ trang điểm đứng ở cửa ngẩn người một lúc.
Trong đầu bỗng hiện ra bốn chữ: “dung mạo như thần nữ.”
“Cô Kỷ, chúng tôi là đội tạo hình do phu nhân nhà họ Kỷ mời đến.”
Kỷ Lam nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Chiều hôm đó, Từ Ảnh vội vàng từ An Châu trở về, vừa thấy đội ngũ tạo hình thì có chút bất ngờ:
“Đây chẳng phải đội của thương hiệu D nổi tiếng sao?”
Rồi quay sang nhìn Kỷ Lam:
“Cậu mời họ à?”
“Tớ có bản lĩnh đến thế sao?”
Từ Ảnh nhíu mày nghi hoặc:
“Đừng nói là bà mẹ nuôi của cậu mời đấy nhé?”
Kỷ Lam khẽ ừ.
“Không có chuyện gì mà tự dưng tử tế thì chỉ có kẻ xấu thôi. Bà ta từ khi nào mà rộng rãi với cậu vậy?”
Đặng Nghi đối xử với Kỷ Lam trước nay luôn là kiểu “làm mặt ngoài”. Mỗi lần ra ngoài dự tiệc đều bắt cô mặc đồ hiệu, nhưng hầu hết đều là đồ thuê, thuê không nổi thì mua, nhưng mua rồi cũng chẳng để cô đụng lần hai.
Còn trang sức thì càng khỏi nói, đừng mơ đến lượt Kỷ Lam.
Lần này mời được cả đội của D đến, đúng là chịu chi thật.
“Còn có cả váy nữa,” Kỷ Lam chỉ tay vào chiếc lễ phục treo bên cạnh.
“Để tớ xem thử có phải đồ thật không.”
Từ Ảnh bước đến sờ chất vải cao cấp:
“Chậc, mặc xong rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004180/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.