“Cậu không thấy rất kỳ lạ sao?” Từ Ảnh vừa nắm vô lăng, vừa nghiêm túc phân tích mọi chuyện.
“Cậu vừa biết tin nhà họ Kỷ định đẩy cậu đi liên hôn, thì người đó đã lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Mọi thứ trùng hợp tới mức như thể anh ta biết rất rõ hoàn cảnh và khó khăn hiện tại của cậu vậy.”
“Mục đích không trong sáng.” Từ Ảnh kết luận bốn chữ.
“Đều như nhau cả thôi, tớ cũng đâu có trong sáng gì cho cam.” Kỷ Lam cười nhạt. “Chẳng ai là người tốt thật sự cả. Nếu anh ta có bản lĩnh thì coi như tớ đặt cược đúng người, còn nếu chỉ giả vờ phô trương thì tớ cũng chẳng lỗ gì — cùng lắm cũng khiến Đặng Nghi tức sôi mấy ngày.”
Từ Ảnh thở dài: “Cũng phải, cậu đã thảm tới mức này, thì có tệ hơn nữa cũng chẳng còn gì để mất.”
Cuộc gọi kết thúc, Kỷ Lam ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm ly bia nhìn căn nhà trống trải.
Nói là hoang tàn thì chưa hẳn, mà bảo viên mãn thì càng không đúng.
Bảo cô thảm, ít ra cô cũng kiếm được một căn hộ trả hết bằng tiền mặt từ nhà họ Kỷ.
Bảo cô sống tốt, thì mấy năm qua Đặng Nghi thực sự chưa từng coi cô là người.
Còn Kỷ Hồng Nghĩa, xưa nay đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Đặng Nghi không làm quá, ông ta chẳng buồn can thiệp.
Người nhà họ Kỷ, ai nấy đều chỉ biết đến lợi ích, ích kỷ đến tột cùng. Những gì Đặng Nghi và Kỷ Hồng Nghĩa làm, từng câu từng chữ đều nhắm vào lợi lộc. Cái gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004178/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.