“Là Từ Ảnh đưa em về à?” Vừa về đến nhà, Kỷ Hiển đã thấy Kỷ Lam đứng trong sân, ánh mắt dõi theo chiếc xe đang xa dần.
“Ừ,” Kỷ Lam đáp, ánh mắt dừng lại trên người anh: “Bao giờ em có thể dọn ra ngoài?”
Kỷ Hiển nhìn cô, bất lực thở dài: “Em muốn dọn khi nào?”
“Càng sớm càng tốt. Hôm nay bà Đặng đến công ty tìm em, hai bên đã hoàn toàn trở mặt rồi.” Ngôi nhà này, cô không thể tiếp tục ở lại được nữa. Hai mươi năm sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cuối cùng cũng đến lúc được giải thoát.
Kỷ Hiển khẽ thở dài: “Anh sẽ nhờ người sớm hoàn thiện nội thất giúp em.”
“Mua giường trước đã, mấy thứ khác từ từ cũng được.”
“Ừ,” Kỷ Hiển cau mày, bứt rứt kéo lỏng cà vạt: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
“Phải rồi,” Kỷ Lam đi được vài bước thì chợt nhớ ra: “Ở Kinh Cảng có ông chủ nào họ Minh không?”
Kỷ Hiển hỏi lại: “Có đặc điểm gì?”
“Lông mày và ánh mắt lạnh lùng, dáng người cao gầy, chừng khoảng ba mươi tuổi, khí chất xuất chúng, có vẻ uy nghi khiến người khác khó thở.”
“Ông chủ họ Minh thì không ai trẻ như vậy… nhưng mà—” Kỷ Hiển cau mày, vẻ mặt ngập ngừng: “Mô tả đó… sao nghe giống hệt chú út?”
Tuy Kỷ Hiển chỉ gặp Kỷ Minh Tông một lần thoáng qua, nhưng khí thế trời sinh kia khiến anh không thể nào quên được – lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác rợn người.
Đến tận bây giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
“Chú út?” Kỷ Lam hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004167/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.