“Nhưng tôi đâu có cầu xin bà nhặt tôi về? Không phải tôi muốn, mà bà lại cứ một mực làm, giờ lại muốn tôi biết ơn đại ân đại đức của bà? Bà Đặng, bà nghĩ tôi ngu sao? Trước mặt người ngoài thì giả vờ mẹ con tình thâm, nhưng sau lưng lại chẳng cho tôi cái gì.”
“Muốn tôi đóng công ty, kẹt vốn vay đã đành, còn ép tôi giải tán – sợ tôi thật sự tự đứng dậy được, rồi lấn át hào quang của Kỷ Nhụy Nhụy phải không?”
“Vô lễ!” – Đặng Nghi lập tức quay ngoắt lại, ánh mắt bốc lửa, trừng mắt nhìn Kỷ Lam:
“Tôi nuôi cô bao nhiêu năm—”
“Lúc nào cũng lôi cái ‘nuôi tôi bao năm’ ra nói – tôi có van xin bà nuôi tôi sao?” – Kỷ Lam bật lại, giọng giận dữ, đầu ngón tay hơi co giật:
“Khi dùng tôi làm công cụ đạt mục đích sao không nói tôi không xứng? Mấy năm nay, các người lợi dụng danh nghĩa ‘con gái nuôi’ để đi khắp nơi trục lợi, lúc đó sao không tự hỏi mình có xứng không?”
…
Nhà họ Kỷ không đẹp đẽ như vẻ ngoài. Hào môn thế gia, con trai nhiều, tranh đấu ngầm lẫn lộ đều không thiếu. Khi ông bà còn sống, ai cũng giữ thể diện, không làm chuyện quá đáng.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Sau lưng, không ai chịu nhường ai.
Tranh giành thì thôi đi, cay độc nhất chính là việc Đặng Nghi đem cô như một quân cờ, đẩy đến mọi buổi tiệc, mọi mối quan hệ để kiếm lời.
Đến cuối cùng, lại bảo cô “không xứng”.
…
Không khí trong văn phòng căng như dây đàn, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004165/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.