Ánh trăng như nước, gió đêm mang theo chút se lạnh.
Trong khu vườn sau khách sạn Quốc Tế Kinh Cảng đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật vô cùng long trọng.
Khách khứa cười nói rôm rả, chén rượu cụng nhau không ngừng.
Kỷ Lam ngồi trong phòng hóa trang, nhìn những người nhà họ Kỷ đang ngồi đối diện mà nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Đặng Nghi đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói:
“Lam Lam, không phải mẹ thiên vị đâu, những năm qua, mẹ luôn coi con như con gái ruột mà chăm sóc. Nhưng bây giờ, con gái ruột của mẹ đã được tìm thấy rồi.”
“Những năm qua, Nhụy Nhụy sống không dễ dàng gì, bị nuôi dưỡng ở vùng quê, chịu nhiều uất ức. Giờ con bé đã trở về, chúng ta muốn bù đắp cho con bé, hy vọng con hiểu cho mẹ.”
Kỷ Lam thở dài:
“Con hiểu mà.”
Từ nhỏ cô đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình trở thành “tiểu thư giả”.
Năm đó, phu nhân nhà họ Kỷ sinh con ở bệnh viện thì bị kẻ thù trả thù, đứa trẻ mới sinh bị bắt cóc. Để ổn định tình hình, nhà họ Kỷ đã nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay trước cổng bệnh viện – đó chính là cô.
Cô được nuôi dưỡng, dạy dỗ theo khuôn khổ, sống luôn trong trạng thái lo sợ, cẩn trọng từng chút một.
Cứ như thể cầm một chiếc bánh sinh nhật không thuộc về mình – muốn ăn thì không dám, mà cũng chẳng thể buông bỏ – cảm giác ấy, chẳng khác nào thái giám đi dạo kỹ viện.
Giờ thì, tiểu thư thật sự đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004156/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.