Chương trước
Chương sau
Cha mẹ Tứ Nguyệt không nói một lời về việc cô ly hôn với Tô Niên Hoa, sau đó cảm thấy phẫn nộ vì cô xuất ngoại, nhưng ba năm rưỡi không thấy, dù cho có tức giận, lúc này nhìn lấy con gái êm đẹp trở về, cũng trở nên ân cần...?!
Ăn cơm trưa, Tứ Nguyệt bồi mẹ ở trong phòng khách trò chuyện, Tứ Nguyệt có thể nũng nịu nói với Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần và mấy người khác mình ở nước Pháp không tốt cỡ nào, thế nhưng ở trước mặt mẹ, lại vẫn luôn tìm chuyện vui để nói.
Cho tới sau cùng, mẹ Tứ Nguyệt vẫn là kéo tới vấn đề những nhiều năm canh cánh trong lòng: "Tiểu Nguyệt, tại sao con lại ly hôn với Niên Hoa?"
Cô và Tô Niên Hoa ly hôn, vẫn luôn là chuyện cô không nguyện ý nhớ tới.
Thế nhưng Tứ Nguyệt biết, nhất định về nhà cô sẽ gặp phải cái vấn đề này, với việc mẹ bất ngờ hỏi ra vậy, lòng cô co rụt lại, nhưng vẫn cố gắng khẽ mỉm cười, dùng ngữ điệu không nóng không lạnh nói: "Mẹ, mẹ cũng biết, lúc trước chuyện giữa con và lão ngũ, là con đơn phương, Bác Tô là bởi vì đau lòng con, cho nên mới buộc lão ngũ cưới con, nhưng chuyện cảm tình, là không thể cưỡng cầu, lão ngũ không thích con, hôn nhân cũng không có ý nghĩa, nên kéo dài vậy, cũng không có ý gì, cho nên liền bỏ."
Mẹ nghe Tứ Nguyệt hời hợt nói, tuy đau lòng, lại cũng không thể qua trách tội Tô Niên Hoa, dù sao lúc trước hôn sự này, là tất cả mọi người bức ép Tô Niên Hoa.
Chỉ là, Tứ Nguyệt do bà sinh, là bà một tay nuôi lớn, đương nhiên bà biết tâm tư Tứ Nguyệt từ nhỏ, không nhịn được có chút đau lòng mở miệng hỏi: "Đứa bé ngốc, qua nước Pháp, có phải khó chịu rất lâu hay không?"
Cho tới bây giờ, cô đều khổ sở.
Thế nhưng là cô tùy hứng trốn đến nước Pháp ba năm rưỡi như vậy, đã đủ để cho mẹ đau lòng, lúc này lại có thể làm cho bà lo lắng, cho nên Tứ Nguyệt liền lắc đầu, nói: "Không khó chịu, lúc đầu là con không đúng, thế nhưng về sau con phát hiện, thực ra, chỉ là chính mình chấp niệm mà thôi."
Mẹ cô nghe nói như thế, hơi thả lòng, thế nhưng sau đó, lại không nhịn được thở dài một hơi, nói: "Tiểu Nguyệt, con chỉ vài ngày là đã tới ba mươi, tuổi cũng không nhỏ, nếu như con thật sự không thích Niên Hoa nữa, thì hiện tại tìm người đàn ông đáng tin, tính toán tương lai của mình."
Dừng một chút, mẹ cô còn nói: "Phụ nữ, đừng quản có nhiều tiền, vẫn nên có một gia đình, có đứa bé dựa vào, không chỉ dựa vào vật chất, mà nên dựa vào tâm hồn."
Sau khi ly hôn với Tô Niên Hoa, Tứ Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tái giá, thế nhưng, làm con gái, có chút tâm tư, cũng không dám nói cho cha mẹ, để cha mẹ thay mình quan tâm ngày đêm, làm con gái, luôn muốn để cho cha mẹ an tâm, cho nên Tứ Nguyệt gật đầu, nói: "Vâng, con biết, con sẽ lưu ý."
Mẹ của Tứ Nguyệt nghe được lời Tứ Nguyệt nói, hoàn toàn yên lòng: "Vậy thì tốt, mẹ cũng sẽ tìm cho con, hiện tại xem mắt cũng không phải mất mặt gì, gặp mặt một lần, phù hợp thì tiếp xúc một chút, không thích hợp thì làm bạn bè."
"Vâng, con biết." Tứ Nguyệt đáp ứng một tiếng.
Mẹ cô vừa muốn lôi kéo nói gì tiếp, đột nhiên lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng của người làm: "Tô thiếu gia, tại sao cậu vẫn ở đây, vẫn đứng đó mà không vào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.