Đối với Tô Niên Hoa mà nói, lúc này anh, thật sự không yêu Tôn Dĩnh.? *
Thế nhưng, cũng không có nghĩa là anh có thể tùy cho Tứ Nguyệt xông lên động thủ đánh Tôn Dĩnh.
Dù sao, cô gái này, là vô tội, Tứ Nguyệt có lỗi với cô, anh cũng có lỗi với cô.
Cho nên khi Tô Niên Hoa nhìn thấy ánh mắt Tứ Nguyệt rơi vào Tôn Dĩnh, anh vô ý thức bước một bước lên, ngăn ở trước mặt Tôn Dĩnh: "Tiểu Nguyệt, anh và Tiểu Dĩnh..."
Tứ Nguyệt thực sự chỉ muốn qua nhìn Tôn Dĩnh một chút, cô không có như nghĩ, thế nhưng Tô Niên Hoa lại ngăn trước mặt Tôn Dĩnh, liền giống như một thanh đao bén nhọn đâm vào trái tim cô, để cho cô thoáng hiện một tia chật vật không kịp chuẩn bị.
Thì ra, anh đau lòng cùng che chở cho người anh yêu mến như vậy, cô chỉ là liếc mắt một cái, anh lại giống như bị kinh hãi, không chút do dự dứt khoát ngăn ở trước mặt cô gái mình yêu, giống như che chở trân bảo trân quý.
Tứ Nguyệt cảm giác có chút xấu hổ, xấu hổ cô căn bản không kịp nghe Tô Niên Hoa nói tiếp, cứ như vậy vội vàng nhếch môi, gạt ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: "Em tới đón Lâm tổng."
Tứ Nguyệt nói xong, liền cảm giác mắt có chút nóng, cô cũng không kịp nhìn Tô Niên Hoa, cứ như vậy vội vàng xoay người, trực tiếp cất bước, nhanh chóng rời đi, cô bước chân mới được mấy bước, nước mắt đã rơi xuống, cô không nhịn được giơ tay lên, chà chà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844941/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.