Tứ Nguyệt hoàn hồn, cô thấy dưới chân người đàn ông bày hộp giấy, bon trong có một chút tiểu ngạch tiền giấy, cô từ túi của mình móc ra ví tiền, rút vài tấm tiền giấy màu hồng, bỏ vào trong hộp giấy kia, sau đó hướng về phía chàng trai kia mở miệng nói: "Anh có thể hát lại bài vừa nãy một lần không?"
Anh ta thấy Tứ Nguyệt để tiền, nhìn thêm vẻ mặt Tứ Nguyệt có chút đau thương, sau đó liền gật đầu, mở nhạc, hát lại một lần nữa.
Anh ta hát xong, mới nhìn đến cô gái đứng ở trước mặt mình, thế nhưng trên mặt đeo đầy nước mắt rồi, anh lập tức có chút luống cuống lên tiếng hỏi một câu: "Cô làm sao vậy?"
Tứ Nguyệt không có lên tiếng, nước mắt lại rơi càng hung mãnh.
Anh ta vội vội vàng vàng từ trong túi chính mình móc ra khăn giấy, đưa tới trước mặt Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt nhận lấy, ngữ điệu có chút nghẹn ngào nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó vừa lau nước mắt, vừa không nhịn được phốc xuy nở nụ cười: "Thật mất mặt, tôi chưa từng có ở trước mặt người ngoài khóc đâu."
Anh ta nhìn lên cô gái vừa khóc vừa cười trước mặt, đáy lòng có chút khó chịu nói: "Cái kia, có phải cô gặp được chuyện khổ sở gì hay không?"
Tứ Nguyệt cười lắc đầu, dùng khăn giấy lau kho nước mắt, sau đó cười một chút, thẳng thắn nói: "Đúng vậy a, tôi gặp được chuyện tình thật là khổ sở, tôi cảm thấy tôi sắp mất đi người đàn ông mình thích rất nhiều năm rồi."
Tứ Nguyệt nói tới đây, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844919/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.