Cố Khuynh Thành thở dài một hơi, còn nói: "Thời, anh biết không? Thực ra Trần Mặc Thâm đối với em rất tốt, trừ anh, Tiểu Nguyệt, anh Lục Nhiên, anh Cảnh Thần cùng anh Niên Hoa, thì anh ấy thực tình rất tốt với em.... "
"Chẳng qua, em chúc phúc Trần Mặc Thâm, hi vọng anh ấy xuất ngoại, phát triển sẽ tốt hơn!"
Cố Khuynh Thành nói có thành ý mười phần, lòng Đường Thời như ăn dấm vậy, chua lòm một mảnh.
Đường Thời cõng Cố Khuynh Thành tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, cuối cùng vẫn mở miệng: "Khuynh Khuynh..."
"Hả?" Cố Khuynh Thành nghiêng về phía trước.
Đường Thời duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm cánh môi, không có nhìn Cố Khuynh Thành, ngữ khí có chút căng cứng hỏi: "Em, có phải ưa thích Trần Mặc Thâm không?"
Cố Khuynh Thành trợn trừng mắt lên, cả người có vẻ hơi kinh ngạc, miệng cô mở ra được nửa, mới nói: "Làm sao em lại thích Trần Mặc Thâm chứ?"
Cố Khuynh Thành nói, cả người cũng nhảy lên, thoáng có chút nghiêm túc nói với Đường Thời: "Trần Mặc Thâm cùng em vãn luôn là bạn bè."
Đường Thời ngóc đầu lên, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái, không nhịn được cười rộ lên.
Cố Khuynh Thành nhìn lấy Đường Thời cười, lúc này mới thả lỏng theo, dựa vào bả vai của Đường Thời lần nữa.
Tóc dài của cô, rủ xuống trên mặt đất, theo bước Đường Thời, phất qua phất lại.
Cố Khuynh Thành nhìn đèn đường phía trước, đột nhiên có một loại ảo giác năm tháng tĩnh lặng, để cho lòng cô trở nên vô cùng mềm mại, cô chậm rãi chuyển ánh mắt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844904/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.