Đến cuối cùng, cả trong phòng, chỉ vang vọng tiếng Tứ Nguyệt khóc.
Cố Khuynh Thành không có quấy rầy Tứ Nguyệt, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh cô.
Tứ Nguyệt khóc thật lâu, giống như muốn đem khổ sở và ủy khuất trong lòng mình đều khóc khô mới dừng lại, sau đó đem đầu, từ giữa hai tay ngẩng lên.
Cố Khuynh Thành vươn tay, rút khăn giất, đưa cho Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, đến lúc này, cô mở miệng nói, vẫn mang theo chế giễu: "Kỳ thực, Khuynh Khuynh, mình cũng không nên khổ sở, đúng hay không? Tối thiểu mình gả cho Lão Ngũ, Lão Ngũ cả đời này là của mình, mình đã kiếm được mối lớn, đúng hay không?"
Cố Khuynh Thành không có lên tiếng, cô cũng không biết lên tiếng như thế nào.
Cô chỉ biết, có một lúc, đạt được so với mất đi, càng khó chịu hơn, càng dày vò hơn.
Tứ Nguyệt cong môi cười, chỉnh sửa quần áo mình một chút, bưng ly nước trên bàn lên, cô uống một mạch, sau đó mới quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, hỏi: " Đúng rồi, cậu gọi điện thoại tìm mình, nói có chuyện quan trọng, chuyện gì?"
Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới mục đích của mình, nét mặt của cô ngưng trệ một cái, một lúc lâu, mới mở miệng, nói: "Tiểu Nguyệt, mình tới tìm cậu, là vì vay tiền."
Tứ Nguyệt cũng không hỏi Cố Khuynh Thành làm cái gì, chỉ mở miệng nói một câu: "Bao nhiêu?"
Cố Khuynh Thành dùng sức mím môi, nói: "Ba trăm ngàn."
Dừng một chút, Cố Khuynh Thành còn nói: "Tiểu Nguyệt, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844567/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.