Cô còn không thấy rõ người tới đến tột cùng là người nào, cũng cảmgiác được bngười vây quanh mình, chỉ một cái nháy mắt đã biến mất.
Bên tai là một đoàn giọng nói loạn tao tao, tiếng kêu thảm thiết,tiếng đánh nhau, âm thanh kêu cha gọi mẹ, mà cô lại rời vào một lồngngực ấm áp.
khí tức quen thuộc lại mát lạnh, trong nháy mắt bọc chung quanh cô, khiến cô cảm thấy mình như chìm trong ảo giác.
Đôi mắt cô vốn đen nhánh sáng ngời, lúc này có chút ảm đạm, nhìn chằm chằm người ôm mình một lát, đáy mắt vẫn đờ đẫn mờ mịt, một lúc lâu, cômới vươn tay, đụng đụng mặt của Đường Thời, xúc giác chân thực nhẵnnhụi, cô mới nhẹ nhàng nháy nháy mắt, tin là thật phát ra một hơi thở,đáy mắt lưu động ra một tia sáng, mang theo vui sướng cùng vui mừng, côhá mồm, giống như là muốn nói cái gì đó, bất chợt tay lại rũ xuống đến,hoàn toàn rơi vào trong một mảng bóng tối.
Buổi đêm cuối mùa thu, dần dần hiện lên một tầng sương mù, lẳng lặngvờn quanh nhà cao tầng ở khu đô thị sầm uất, mơ hồ có đèn nê ông xuyênthấu, có vẻ cả thế giới như ảo mộng, phá lệ không chân thật.
Hành lang bệnh viện vốn an tĩnh dị thường bị một chuỗi tiếng bước chân dồn dập quấy rầy.
Ngoài cửa phòng bệnh cuối hành lang đứng rất nhiều người, đi tớitrước mặt Lục Nhiên mới dừng lại, cầm chai nước suối đưa ra, sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, nói: “Đại ca, ăn cơm tốichưa?”
Tô Niên Hoa đang mở chai nước suối, vừa chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844424/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.