Phùng Y Y cười, rồi tiếng cười biến thành tiếng khóc, cả người lảo đảo xoay lưng, che miệng chạy đi....
Trình Tả Ý xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể rõ ràng thấy bóng dáng Phùng Y Y lảo đảo khóc lóc rời đi.
Trình Tả Ý hơi cụp mi mắt, dưới đáy lòng âm thầm nói: Phùng Y Y, cô đừngtrách tôi vô tình, cũng đừng trách tôi máu lạnh, tôi cũng không có cáchnào khác, cô muốn có được Đường Thời, tôi cũng như vậy.
Tất cảmọi người vây quanh người Đường Thời, giúp anh xử lý vết thương, CốKhuynh Thành căn bản là không có cách tiến lên, cô nhìn thấy Trình Tả Ýmềm người ngồi dưới đất, thân thể co ro, sợi tóc quần áo đều là xốcxếch, trên chiếc váy vàng nhạt còn lưu lại dấu chân Phùng Y Y.
CốKhuynh Thành liếc mắt nhìn Đường bá mẫu xử lý vết thương cho Đường Thời, ngẫm lại, liền cầm một khối khăn ướt, đi tới trước mặt của Trình Tả Ý,ngồi xổm xuống, đem khăn ướt đưa tới.
Trình Tả Ý thấy trước mặtmình nhiều hơn một cái khăn mặt, vội vã hồi thần, ngẩng đầu thấy là CốKhuynh Thành, trên mặt của cô lập tức đầy vẻ áy náy: “Khuynh Thành, xinlỗi.”
Trình Tả Ý mím mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi thật không nghĩ đến, việc tôi nói cho Phùng Y Y cô đi đâu, sẽ mang cho cô đến phiềntoái lớn như vậy.”
Cố Khuynh Thành lắc đầu, nhìn Trình Tả Ý bịPhùng Y Y đánh cho mặt mũi bầm dập, ngữ điệu nhịn không được trở nên nhu hòa một ít: “Tả Ý, cái này không liên quan gì tới cô, hẳn là tôi nênnói tiếng cám ơn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844338/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.