Tất cả mọi người ở đây, đều biết Phùng Y Y là con gái riêng Phùnggia, vào năm mười tuổi, mới nhận tổ quy tông,được đưa trở về Phùng gia.
Lời này Đường Thời, mặc dù là đang nói sợ Phùng Y Y bị ngộ nhận làcon riêng Đường Gia, thế nhưng, vẫn có chút chiếu rọi vào chuyện Phùng Y Y là con riêng.
Sắc mặt Phùng Y Y, từ hồng bỗng thành tái nhợt, cô ta nắm chặt đôiđũa trong tay, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên có chút trắng bệch.
Dù sao cũng là chuyện xấu Phùng gia, ngay cả chị dâu Đường Thời, trên mặt cố giả bộ đang tươi cười, cũng biến mất theo.
Ngay mặt nói rõ chỗ yếu, khiến bầu không khí ở bên trong phòng cóchút kỳ lạ, chẳng qua, những trưởng bối ở đây đều là người từng trải,thấy bầu không khí trở nên như vậy, mọi người cũng rối rít lên tiếng,bắt đầu cứu vãn.
Trong đó mẹ của Đường Thời, biểu hiện trực tiếp nhất, đầu tiên bà răn dạy Đường Thời: “A Thời, sao con lại nói chuyện như vậy!”
Sau đó liền an ủi Phùng Y Y và chị dâu tư Đường Thời nói: “A Thời nó nói không nghĩ, mọi người đừng để trong lòng.”
Đường Thời nghe được mẹ mình răn dạy, đầu tiên vẻ mặt vô tội liếc mắt sang Phùng Y Y một cái, sau đó giống như thật sự bừng tỉnh nghĩ đến cái gì, gật đầu, xem ra là giống như rất vô ý, thốt ra: “Thực xin lỗi, tôiquên, cô thật sự là con gái riêng.”
Nếu như nói, ví dụ vừa rồi Đường Thời có thể giữ lại cho Phùng Y Ymấy phần mặt mũi, thì hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844320/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.