Đường Thời như không có nghe thấy lời Cố Khuynh Thành nói, chỉ là tự mình vươn tay, lấy cốc từ trong tay cô ra...
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời không có phản ứng, đáy lòng do dự một chút, cuối cùng lấy một cái cớ: “Em vừa mới gọi điện về Cố Gia, bọn họsẽ qua đây, anh có thể đi làm việc của mình,không cần ở đây với em...”
Lời Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, ánh mắt Đường Thời đã nhìn thẳng vào Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt anh, càng lúc càng mờ nhạt.
Đáy mắt không có bất kỳ tâm tình, chỉ là thâm thúy giống như biển rộng, làm cho có loại cảm giác không rét mà run.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt Đường Thời, nhìn có chút nơm nớp lo sợ, cô rũ mi mắt, cố gắng để cho ngữ điệu của mình nhẹ nhàng nói tiếp: “Rõràng anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi ở đây không tốt...”
”Choang—— “ một tiếng vang lên, cắt đứt lời Cố Khuynh Thành nói.
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn lại chỗ phát ra tiếng, thấy cái cốcthủy tinh nguyên vẹn trên tay Đường Thời, đã biến thành mảnh nhỏ, rơitrên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, ở trong căn phòng yên tĩnh, có vẻ vô cùng chói tai.
Thân thể Cố Khuynh Thành chợt run một cái, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Đường Thời, hơi doạ người hơn.
Trực giác của cô nói cho cô biết, đây là biêu hiện của người đàn ôngđang muốn tức giận, Cố Khuynh Thành bất ngờ ngừng thở, đáy lòng nhảy lên một cỗ sợ hãi.
Anh rõ ràng là không thích cô? Cô tìm một cớ quan tâm anh như vậy, để anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844262/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.