Cố Khuynh Thành biết Tứ Nguyệt nhiều năm như vậy, rất nhiều bộ dáng chật vật đều bị Tứ Nguyệt nhìn thấy qua.
Nhưng mà chỉ riêng giờ phút này, bộ dáng cô bị Đường Thời lăn qua lăn lại chật vật, lại không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy.
Đây là sỉ nhục của cô, cô không cho phép để cho bất kỳ người nào nhìn thấy sỉ nhục của cô.
Mặc dù váy bị Đường Thời xé hư, nhưng mà Cố Khuynh Thành vẫn miễncưỡng mặc nội y, mặc váy lên người mình, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế ăn cơm.
Tứ Nguyệt tới rất nhanh, bất quá hai mươi phút liền chạy tới.
Trong tay Tứ Nguyệt mang theo một cái túi lớn, vội vàng đẩy cửa vào.
Dù rằng Cố Khuynh Thành quy củ ngồi ở ghế ăn cơm nhìn giống như không có việc gì, nhưng mà Tứ Nguyệt nhìn thấy tóc cô lộn xộn, quần áo ráchnát còn có môi sưng đỏ, cùng với vết thương trên da thịt trần trụi ởngoài, cả người lập tức sửng sốt.
Cố Khuynh Thành lừa mình dối người che dấu, lúc Tứ Nguyệt tạm dừng, nháy mắt tan rã, cô nhanh chóng cúi đầu.
Sau một lúc lâu Tứ Nguyệt mới trở lại bình thường, cô không phải ngốc tử, liếc mắt một cái liền sáng tỏ Đường Thời và Cố Khuynh Thành đã xảyra cái gì ở trong này, Tứ Nguyệt mở miệng, giọng nói hơi chút có vẻthấp: “Khuynh Khuynh.”
Cố Khuynh Thành nghe được đau lòng trong trong lời nói của Tứ Nguyệt, cô hướng về phía Tứ Nguyệt cười cười, nhìn giống như không thèm để ý,ngữ khí nghe qua thực nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, chị đưa y phục cho em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844205/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.