Đường Thời nghĩ tới đây, khóe môi nhịn không được hơi hơi giương cao.
Lúc ấy cô mới chỉ một tuổi vậy mà đã biết đạo lý vật mình cần tìm nếu cướp đoạt không được liền phá hủy!
Chuyện này trôi qua hai mươi mấy năm, anh còn nhớ rõ ràng vẻ mặt mình lúc đó rốt cuộc như thế nào.
Rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi hận không thể đạp một đạp cho bánhbao thịt này quỳ rạp trên mặt đất, nhưng mà lại cứ muốn duy trì hìnhtượng của mình nên kiềm chế.
Lúc ấy anh tức giận đến nỗi mặt đỏ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằmcô, nhưng mà cô lại hồn nhiên hết sức chuyên chú xé sách chuyện xưa củanh.
” Khuynh Khuynh? Khuynh Khuynh?”
Đột nhiên một giọng nói kêu la truyền đến, Cố Khuynh Thành lập tứcném sách bị cô xé xé thành một mảnh lộn xộn xuống, hướng về phía lan can bò đi.
” Khuynh Khuynh, con làm sao lại bò qua sân Đường gia?”
” Khuynh Khuynh, con xem trên người con tại sao lại bẩn như vậy?”
Mẹ của Cố Khuynh Thành trách cứ cô xong, lấy tay lau xoa xoa mặt giúp cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng ở lan can trước mặt.
Mặc dù đáy lòng anh chán ghét Cố Khuynh Thành nhưng không có quên hết lễ phép, lập tức có hiểu biết mở miệng hỏi thăm sức khoẻ: “ Bác Cốkhỏe.”
” A Thời khỏe.” Mẹ của Cố Khuynh Thành khom người xuống, nói với CốKhuynh Thành: “ Khuynh Khuynh, đó là con trai dì Đường, gọi là anh Đường Thời.”
Cố Khuynh Thành nói chuyện vẫn chưa lưu loát, hô không được bốn chữ,cô cũng không có thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844129/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.