Không hổ là Tào Tháo nha, ánh mắt này thật tàn nhẫn, nhìn ra được dã tâm lang sói của hai người kia!
Lâm Bắc Phàm phất phất tay, cười híp mắt nói: "Tào ái khanh quá lo lắng rồi, binh lính không muốn làm tướng quân, không phải là binh sĩ tốt! Tướng quân không muốn làm Hoàng Đế... Cùng không phải tướng quân tốt!”
Tào Tháo kinh hãi, không ngờ bệ hạ lại nói ra lời đã xa kinh phản đạo!
Chỉ nghe Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Bất kể là ai, chỉ cần có năng lực có dã tâm, đi tới cuối cùng tất nhiên sẽ phản! Từ cổ chí kim, không thể không như thể! Không biết bao nhiêu quốc gia, bởi vậy cải triều đại!"
"Cho nên, phòng thì phòng không được, hơn nữa cũng không cần thiết phòng! Đánh hạ một An tướng quân, còn có một Lâm tướng quân khác xuất hiện! Đánh chết Lâm tướng quân, sẽ có một tướng quân khác xuất hiện!"
"Lịch sử dù phát triển thế nào cũng đều sẽ đi theo con đường cũ!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Một khi đã như vậy, tại sao trãm không thể để lại một đối thủ dễ đối phó? Chỉ cần hắn biểu hiện bên ngoài, làm gì cũng khiến người ta thấy rõ ràng, so với người âm thầm sau lưng thì vẫn tốt hơn!"
Tào Tháo bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Bệ hạ, vi thần không có ý hại người! Chỉ lo hắn nắm giữ năm mươi vạn binh mã, tạo thành uy hiếp với bệ hạ cho nên mới mở miệng nhắc nhở..."
"Năm mươi vạn binh mã, nhiều không?”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3398075/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.