u Dã Tử đi về phía trước hai bước, lại quay đầu về: "Lần này ta thật sự đi đấy."
Lâm Bắc Phàm phất phất tay: "Đi nhanh đi, trắm tuyệt đối sẽ không nói một câu giữ lại, khiến đại sư khó xử!"
u Dã Tử: "
Lại đi về phía trước một bước, lại một lần nữa quay đầu trở lại: "Ta thật sự đi đấy, đi rồi thì sẽ không trở lại nữa!"
Lâm Bắc Phàm: "Đi mau, đừng lằng nhằng!"
u Dã Tử: "..."
Mắt thấy đối phương không có ý giữ lại, cuối cùng u Dã Tử cũng hết hy vọng.
Chẳng qua, hắn vẫn như cũ đi rất chậm. Bình thường, hắn rất phong độ, mỗi bước đều có thể đi được nửa trượng, chỉ vài bước đã không thấy bóng dáng.
Thế nhưng bây giờ, đi vài bước cũng không đi ra nửa trượng, chậm hơn cả nữ nhân.
Vừa đi còn vểnh tai lên, nghe lén Lâm Bắc Phàm và các tướng lĩnh nói chuyện.
Tướng lĩnh: "Bệ hạ, miệng núi lửa này xử lý như thế nào?"
Lâm Bắc Phàm: "Không nghe u Dã Tử đại sư nói sao, đây chính là nơi luyện binh tuyệt hảo, cho dù là sắt vụn cũng có thể biến nó thành thần binh lợi khí. Cho nên các ngươi cứ vây quanh nơi này trước, không cho những người khác tới gần. Trâm chuẩn bị tìm đại sư rèn đúc. thiên hạ, tới đây rèn thần binh lợi khít"
Khiến u Dã Tử không còn hứng thú nghe nữa.
Đại sư rèn đúc dưới gầm trời này, có ai có thể sánh bằng hắn?
'Thế mà ngươi mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3398072/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.