"Động thủ đi!"
u Dã Tử nhắm hai mắt lại, tràn đầy ý chí bất khuất với tử vọng.
Lâm Bắc Phàm đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Đùa thôi, u Dã Tử đại sư, sao trẫm lại cam lòng giết ngươi? 'Trẫm vô cùng bội phục dũng khí của ngươi, còn có tỉnh thần thấy chết không sờn của ngươi!"
"Người đâu, mau cởi trói cho đại sư!"
"Vâng, bệ hạ!"
Ngục tốt tiến lên, cởi xích sắt trên người u Dã Tử ra, Lâm Bắc Phàm còn cho người giải khai võ công của hắn, trả chuỳ sắt cho hắn.
u Dã Tử ngơ ngác: "Ngươi định thả ta ra à?"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt gật đầu: "Trâm không chỉ thả ngươi, còn định mời ngươi uống một trận!"
"Đừng tưởng rằng ngươi thả lão phu ra, lão phu sẽ cảm tạ mang ơn, thay ngươi làm việc!"
u Dã Tử vừa thối vừa cứng nói.
"Tất cả đều là chuyện sau này, chúng ta uống rượu trước đãt"
Tiếp theo Lâm Bắc Phàm bày yến tiệc lớn, mời u Dã Tử cùng mọi người cùng ăn một bữa cơm.
Lâm Bắc Phàm ngồi trên ghế cao, giơ chén rượu lên, cười nói với u Dã Tử: "u Dã Tử đại sư, bây giờ chúng ta cũng coi như không đánh không quen! Sau khi uống chén rượu này, ân oán giữa chúng ta cứ vậy mà cho quai"
Sắc mặt của u Dã Tử rất thối, chậm chạp không nâng chén.
Lâm Bắc Phàm khiêu khích: "Sao... không dám uống à?”
"Lão phu ngay cả mạng cũng có thể không cần, còn gì không dám? Uống!"
u Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3398069/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.