Tiếp theo Lâm Bắc Phàm đưa ra một mệnh lệnh...
"Hoàng Đế Bằng quốc có công hiến bảo vật, phong làm Bằng Quốc Công, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của Công Tước."
Sau khi nhận được chỉ ý, Hoàng Đế Bằng quốc thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không thể làm Hoàng Đế, nhưng ít nhất cũng giữ được tính mạng và vinh hoa phú quý, với hắn đã đủ rồi.
Sở dĩ hắn chạy đến nơi này, chính là bởi vì biết ba Hoàng Đế lúc trước đều sống không tệ, tuy rằng không có quyền, nhưng có địa vị và tiền xài, có thể an hưởng tuổi già.
Đối với vua vong quốc mà nói, kết cục này coi như không tệ.
Hoàng hậu kêu lên một tiếng: "Bệ hạ..."
Hoàng Đế Bằng quốc khoát tay áo: "Sau này đừng gọi ta là bệ hạ nữa, ta đã không còn là Hoàng Đế nữa, cứ gọi ta là lão gia đi! Sau này, mọi người cứ ở đây mà làm, khiêm tốn làm việc, biết chưa?"
Mọi người đều hiểu: "Vâng, lão gia" Tiếp theo, mọi người bận rộn làm việc, quét dọn vệ sinh, dọn dẹp hành lý, còn có người mua một cây pháo về, chuẩn bị đốt pháo cầu may mắn.
Hoàng Đế Bằng Quốc nhìn mọi người bận rộn, nhịn không được thở dài một hơi.
Mọi người thoạt nhìn như đã nghĩ ra, chuẩn bị nghênh đón tân sinh, nhưng đến phiên bản thân hắn vẫn nghĩ không ra, trong lòng có chút khó chịu.
Dù sao hắn cũng từng là Hoàng Đế cao cao tại thượng!
Bây giờ lại biến thành một người có danh không quyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3398059/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.