Lâm Bắc Phàm khá kỳ vọng với Tào Thá: ngoại giới đều đang cười nhạo trẫm bán vải vóc ngang hàng. Bán lỗ vốn, ngươi thấy thế nào?" "Bệ hạ, bọn họ đều là mắt chuột, không cần để ý!" "Tào Tháo khinh thường nói. "Vì sao lại nói như vậy?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi. "Bởi vì bọn họ không biết dụng ý của bệ hạ"
Tào Tháo mở miệng, chậm rãi nói: "Nhân sinh chẳng qua chỉ là cơm áo gạo tiền, quan trọng nhất chính là ăn ở mặc ba vấn đề này! Chỉ cần giải quyết xong ba vấn đề này, chất lượng sinh hoạt của bách tính sẽ được đảm bảo! Cuộc sống của bách tính được bảo đảm, quốc lực tự nhiên sẽ tăng thêm!"
"Trước đó, bệ hạ cũng đã giải quyết xong vấn đề ăn ở rồi! Thông qua việc cung cấp lương thực và tiền công, triệu tập mấy trăm vạn dân chúng đi đào quặng mỏ khai hoang thông sông, để dân chúng có cơm ăn, có tiền tiêu!"
"Sau đó, lại xây nhà xi măng bán đi, giải quyết vấn đề nhà ở của bách tính I"
"Chưa tới nửa năm đã giải quyết vấn đề ăn ở của mấy trăm vạn dân chúng, quả thực chính là thành tích vĩ đại ngàn năm chưa từng có! Bệ hạ, người lại có thể sánh ngang với Thánh Quân thời xưa!"
Một cái vỗ mông ngựa lặng lẽ vỗ tới.
Lâm Bắc Phàm long nhan vui vẻ: "Nói hay lắm, tiếp tục đi!"
"Vấn đề ăn ở đã được giải quyết, vấn đề ở lại cũng đã được giải quyết, hiện giờ chỉ còn lại vấn đề quân áo. mà thôi!"
"Nhưng quần áo không phải nói muốn sản xuất thì liền sản xuất ra, có các loại điều kiện hạn chế, lực lượng cá nhân chung quy có hạn, cho nên cần phải vận dụng lực lượng triều đình, tổ chức đại sản xuất toàn xã hội hóa!"
"Ngươi thiếu công cụ ta liền cho ngươi công cụ, ngươi thiếu tiền ta sẽ cho ngươi tiền, như vậy tài nguyên đều được sắp xếp lại cùng nhau, mọi người yên tâm làm việc, cố gắng sản xuất!"
"Triều đình mặc dù lỗ, nhưng dân chúng đều có quần áo"
Tào Tháo sùng bái nói: "Hành động lần này của bệ hạ hoàn toàn là hao công lợi tư, hao tổn chính là túi tiền của mình, lợi chính là túi tiền của bách tính! Cho dù là Thánh Quân cổ đại cũng không làm được việc đại công vô tư như người! Tào Tháo vạn phần bội phục!”
Lâm Bắc Phàm lại lần nữa vui vẻ: "Nói rất tốt, ngươi quả nhiên là người có tài, trãm vô cùng thưởng thức ngươi! Bây giờ lục bộ đều có chỗ trống, ngươi muốn đi đâu nhậm chức, trẫm sẽ an bài cho ngươi!"
Tào Tháo vui mừng khôn xiết, đây là mình thông qua thử thách của bệ hạ, ngày thăng chức hoàng kim đã đến!
Hắn chăm chú suy tư, đến cùng đi đến đâu mới có thể triển khai được sở học chứ?
Ở chính giữa sáu bộ bây giờ, Hộ bộ thượng thư đã có người, đó chính là Hòa Thân Hòa đại nhân.
Công bộ Thượng thư tuy rằng còn chưa chọn được người, nhưng lúc này Hòa Thân đại nhân cũng thân mang Công bộ thượng thư, cho tới bây giờ đều làm rất tốt, cho nên vị trí này không cần nghĩ.
Lễ Bộ Thượng thư mặc dù cũng không có ai, nhưng Lý Lâm Phủ đã quan đến lễ bộ thị lang, làm rất tốt, rất có khả năng đảm nhiệm chức vụ thượng thư, mình là người đến sau, khẳng định không tranh nổi hắn.
Tuy rằng Lại Bộ Thượng Thư vẫn chưa chọn được người, nhưng Nghiêm Tung ở Lại bộ.
Hắn là người đề cử của mình, có ân với hắn, cho nên tuyệt đối không thể tranh giành.
Cho nên bây giờ chỉ còn lại Hình bộ và Binh bộ. Cuối cùng, hắn lựa chọn... "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần muốn đi binh!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được! Trẫm lập tức phong ngươi làm Binh bộ lang trung, quan chính ngũ phẩm!
Nếu ngươi làm tốt, vị trí Binh bộ thượng thư sẽ là của ngươi!"
Tào Tháo vui mừng: "Tạ bệ hạ long ân! Chắc chắn thần cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]