Chương trước
Chương sau
Mà thực lực của Lâm Bắc Phàm bây giờ, hiển nhiên mạnh hơn cường giả ngự khí bình thường.

Bởi vì, trên người hắn có nhiều loại tuyệt học đỉnh cấp.

'Tam Phân Quy Nguyên Khí! Thánh Linh Kiếm Pháp! Vạn Kiếm Quy Tông!

Kỳ Lân Song Tí!

Thực lực tổng hợp lại, trong cảnh giới Tiên Thiên này, có thể xưng là vô địch!

Lâm Bắc Phàm vô cùng kích động và cao hứng: "Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí! Ta hiện tại, có thể được xưng là vô địch dưới Tông Sư! Ha hai"

Lại qua ba ngày, đám người Sài Ngọc Tâm, An Lộc Sơn dẫn đại quân trở về phục mệnh.

Còn mang theo lượng lớn lương thực, vàng bạc châu báu trở về, tổng giá trị đạt đến hơn 5 triệu lượng bạc, quốc khố tràn đầy.

Chiến tranh, quả nhiên là mối làm ăn tốt nhất!

Lâm Bắc Phàm long nhan vui vẻ, luận công ban thưởng: "Hai vị ái khanh, làm không tệ!"

"Quốc gia có các ngươi, là chuyện may mắn của quốc gia! Phong An Lộc sơn tướng quân là Bá Tước, xưng Trấn Quốc Bá, đồng thời thưởng bạc vạn lượng!"

"Phong Sài Ngọc Tâm tướng quân là Bá tước, gọi là Phượng Vũ Bá, thưởng một vạn lượng bạc!"

" Sử Tư Minh tướng quân cũng làm không tệ, quan thăng nhất phẩm, thưởng 5000 lượng bạc."

"Các tướng lĩnh khác, thăng quan một cấp, đồng thời thưởng một ngàn lượng bạc!"

"Những binh lính khác, thưởng một lượng bạc! Người chết phát cho người nhà họ tiền an ủi, mỗi người năm lượng bạc!"

"Trong đó có người biểu hiện xuất sắc, báo cho trẫm, trãm sẽ ban thưởng hậu hĩnh hơn!"

Mọi người vui mừng: "Tạ bệ hạ long ân!"

Văn võ bá quan đều hâm mộ đố ky nhìn đám võ tướng này.



Đánh giặc quả nhiên là con đường thăng quan phát tài nhanh nhất.

Nhìn mấy vị tướng lĩnh này xem, mấy trận đánh xuống, hiện tại đều phong tước rồi.

Đương nhiên, lợi nhuận nhiều nhất vẫn là Lâm Bắc Phàm.

Chỉ là tài phú gia tăng trên bề mặt đã đạt tới hơn 10 triệu lượng bạc.

Tài phú trong bóng tối sớm đã vượt qua hàng trăm triệu.

Sau khi phong thưởng xong, Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Trải qua trận chiến này, Hạ quốc chúng ta có thể nói là uy chấn tứ phương, đổi lấy một thời gian an bình tương đối dài, kế tiếp lại sản xuất, phát triển dân sinh và kinh tế! Tuy nhiên, cương thổ của chúng ta quá nhỏ, vô cùng ảnh hưởng đến sự phát triển!"

"An tướng quân, ngươi lĩnh binh kéo đường biên giới quốc gia chúng ta về phía bắc hai trăm dặm!"

An Lộc Sơn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Bệ hạ, nếu như kéo dài về phía bắc, vậy thì xâm chiếm đất đai An quốc, Thương Quốc rồi

Lâm Bắc Phàm khí phách lẫm liệt: "Không sai, trẫm chính là muốn cắn một cái lên lãnh thổ của bọn hắn! Nếu bọn hắn dám động, trẫm sẽ dám đánh!"

Giờ phút này, An Lộc sơn có chút bị chấn nhiếp, vội vàng cúi đầu: "Vâng, bệ hạ"

Đù loại quan lại cũng như vậy, căn bản không nghi ngờ quyết tâm của Lâm Bắc Phàm, bởi vì hắn thật sự làm được.

Loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai.

"Trận chiến này, binh lực bên ta tổn thất tương đối lớn, cho nên cần phải bổ sung binh lực!"

"Hiện tại, quốc khố của chúng ta tràn đầy, lương thực sung túc, liền tăng binh lực lên đến 80 vạn! Công tác này cứ giao cho..."

"Bệ hạ, công việc này cứ giao cho mạt tướng đi, mạt tướng bảo đảm hoàn thành viên mãn nhiệm vụ!"

An Lộc Sơn vội vàng nói.

Lâm Bắc Phàm sửng sốt: "An tướng quân, lần này ngươi phải đi phương bắc trấn thủ..."

"Bệ hạ, mạt tướng có thể chiêu binh từ nơi đó!" An Lộc Sơn nói.

Lâm Bắc Phàm do dự: "Ở địa phương chiêu binh, vấn đề trung thành của bọn họ..."



"Bệ hạ yên tâm, trên phương diện luyện binh mạt tướng có tài năng! Chỉ cần cho mạt tướng thời gian ba tháng, mạt tướng sẽ cấp cho người một nhánh quân đội dũng mãnh thiện chiến, trung thành tuyệt đối!"

An Lộc Sơn võ ngực cam đoan. Ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt Lâm Bắc Phàm sâu kín, giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, lại lập tức cúi đầu.

Lâm Bắc Phàm ý vị thâm trường nở nụ cười: "Được! Việc này cứ giao cho An tướng quân phụ trách!"

"Tạ ơn bệ hạ"

An Lộc Sơn đại hỉ, len lén nhìn nhau với Sử Tư Minh, lộ ra nụ cười đắc ý.

"Nếu An tướng quân dự định tuyển hai mươi vạn binh mã ở phương bắc, như vậy chỉ cần mang mười vạn binh mã tới là được! Còn năm mươi vạn binh mã, tạm thời do tướng quân Phượng Vũ thống lĩnh!"

"Vâng, bệ hạ.

Sài Ngọc Tâm nhìn sang.

Thống lĩnh năm mươi vạn binh mã, thành tựu này đã vượt qua cha của nàng!

Lén lút thưởng cho Lâm Bắc Phàm một ánh mắt: Làm không tệ, tỷ tỷ yêu ngươi chết đi được!

An Lộc Sơn có chút tiếc nuối, có chút không nỡ. 'Thế nhưng vừa nghĩ tới, những binh mã kia đã bị trói chặt với Lâm Bắc Phàm, hắn căn bản chỉ huy không nổi, cầm ở trong tay cũng vô dụng, không bằng bỏ qua.

Mà nhân mã bồi dưỡng lại lần nữa sẽ trở thành dòng chính của hắn.

"Vẫn là câu nói kia, trọng điểm tiếp theo của Hạ quốc chúng ta vẫn là ở dân sinh và kinh tế..."

Lâm Bắc Phàm tiếp tục tuyên bố mệnh lệnh: "Hoà ái khanh, chúng ta đã mở ra lãnh thổ mới, không thể lãng phí, ngươi mau chóng tổ chức nông dân đi khai hoang làm ruộng, trẫm muốn cho mỗi một tấc đất Hạ quốc đều trồng lên lương thực!”

"Vâng, bệ hại"

"Còn có kênh đào, cũng chưa hoàn toàn thông suốt, tiếp tục tổ chức nhân thủ thông sông!"

"Tranh thủ trước khi thu hoạch mùa vụ, thành lập được dòng sông vận chuyển nước thông suốt bốn phương tám hướng, tiện cho ruộng đồng tưới tiêu, xúc tiến kinh tết"

"Vâng, bệ hạt"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.