"Trong thời gian trãm chỉnh chiến, An tướng quân giữ quốc môn, không để ngoại địch vượt biên một bước, phi thường không tồi! Cho nên thưởng bạch ngân vạn lượng!"
"Tạ bệ hạ long ân!" An Lộc Sơn vui vẻ nói.
Mặc dù không có thăng quan tiến chức, nhưng được. tiền cũng không tệ.
Dù sao chức vụ của hắn đã rất cao, muốn tăng lên cũng không dễ dàng, không có công lao ngút trời thì lên không được.
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm tiếp tục phong thưởng những công thần.
Lâm Bắc Phàm rất hào phóng, rất nhiều người đều được đề bạt.
Ngay cả binh sĩ trở về cũng được ban thưởng một lượng bạc, tương đương với hai tháng quân lương.
Chiến tử sa trường, cấp cho người nhà năm lượng bạc an ủi.
Phong thưởng xong, Lâm Bắc Phàm nhìn triều đình vắng vẻ, trong lòng có chút không dễ chịu, nhân tài quá ít.
Trong Văn Võ toàn triều, người có thể xưng tụng nhân tài cũng chỉ có mấy người.
Ban đầu vẫn là một gánh hát rong, chơi như vậy đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng theo nhân khẩu càng ngày càng nhiều, sự vật càng ngày càng nhiều, giống như trước kia thì không được nữa.
Ví dụ như Hòa Thân, hẳn hiện tại là Hộ bộ Thượng thư, nhưng ngay cả việc của Công bộ cũng cùng làm, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Nếu như hắn không phải là một võ giả thì đã sớm mệt bở hơi tai rồi.
Còn có An Lộc Sơn, bây giờ hắn đang làm việc của tướng quân và Binh Bộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3397906/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.