Đồ Linh Trâm run rẩy đưa hai bàn tay rút thanh loan đao ra khỏi người Lý Phù Dao. Đau đớn, bi thống khiến từng mảnh ký ức trong nháy mặt hiện ra, tâm như đao cắt.
Nàng vất vả nâng Lý Phù Dao khỏi vủng máu, dán gò má tái nhợt của hắn dính vào khoang ngực đau đớn của nàng, hoàn toàn không để ý tên áo đen đang giơ loan đao đứng sau nàng.
Lý Hoài lạnh lùng nhìn Đồ Linh TRâm đang bi thống tuyệt độ, thong thả nhắm mắt lại, một lúc lâu mới như quyết tâm đưa ra mệnh lệnh: “Giết chúng đi, đừng để lại người sống.”
Nói xong hắn cầm ngọc tỷ cùng thánh chỉ vội rời đi. Chỉ là sự vội vàng của hắn như đau trốn tránh cái gì đó, chật vật không thể tả.
Lý Hoài đi rồi, đám áo đen vây lấy Đồ Linh TRâm, thong thả nhấc loan đao lên.
Nhưng trong nháy mắt, hơn mười bóng người phá cửa mà vào, chém sạch đám lính của Lý Hoài.
“Đồ Gia 13 kỵ cứu giá muộn, xin chủ công thứ tội!”
Trong nháy mắt, quang ảnh đao kiếm xa dần, gió tuyết ảm đạm, Đồ Linh TRâm đỡ lấy Lý Phù Dao vẫn mặt mày tái nhợt, nức nở: “Chàng sao lại ngốc đến thế, sao lại đỡ mũi tên kia, chẳng nhẽ ta lại không trốn được sao?”
Lý Phù Dao hai mắt đóng chặt, hoàn toàn không có phản ứng.
Đồ Linh Trâm duỗi đôi tay đang kịch liệt run rẩy, nhẹ xóa đi vết từng máu trên mặt hắn. Bỗng nhiên một giọt lên rơi trên môi Lý Phù Dao, nàng ngơ ngấn, mím môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344308/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.