Lý Hoài cùng binh lính của Mộ Dung Tuy canh giữ trước cửa, đừng nói là dẫn muội muội chạy trốn, căn phòng này đến một con ruồi cũng không lọt vào được.
Đồ Anh khóc một chặp thì cũng hết sợ hãi, rất nhanh co lại bên Đồ Linh Trâm ngủ một giấc. Nàng ngủ nhưng lại rất bất an thỉnh thoảng trong mơ vùng vây, nửa đêm vẫn không ngừng rên rỉ. Đồ Linh Trâm vừa vuốt nhẹ sống lưng nàng, vừa xoa xoa huyệt thái dương cho nàng.
Thôi vậy, chờ hừng đông lại nghĩ cách.
Sáng hôm sau, có hai thị tỳ mở cừa tiến vào, Đồ Linh Trâm lập tức tỉnh dậy.
Nàng vòng qua Đồ Anh, nhẹ mặc y phục rời giường, thuận tay quét lên đồ ăn sáng trên bàn, hơi nhíu mày: Mì phở đa phần, hẳn là phía Bắc Trường An.
Nàng suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thăm dò:”Sao lại là cháo? Đưa những món bản địa của các ngươi đến.”
Thị tỳ người nào người nấy im lặng, mắt không nhấc, miệng không nói, dâng đồ ăn xong liền lui xuống.
Ở cửa có tiếng nói vang lên: “Không cần phí tâm tư, ở đây sẽ không ai đáp lại ngươi.”
Đồ Linh TRâm quay đầu nhìn, quả nhiên là Lý Hoài.
Đồ Anh giờ cũng tỉnh rồi, vừa nhìn thấy Lý Hoài, nàng tựa như nai con, hoảng hốt kéo ống tay áo tỷ tỷ, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Lý Hoài.
Đồ Linh Trâm xoa đầu muội muội, đôi mắt đen tuyền bình tĩnh nhìn thẳng Lý Hoài: “Bây giờ ta đã ở trong tay ngươi rồi, có thể thả A Anh về Trường An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344305/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.