Lâm triều lần này, Lâu Hạo cuối cùng bị tống vào ngục, bây cánh lâu nay của hắn tan ra, Lý Phù Dao giữa chốn nhớp nhơ này tản triều.
Lý Phù Dao được Đồ Linh Trâm dìu ra Kim Lân điện, dù cách một lớp vải, nàng vẫn cảm giác được tay hắn thật lạnh, còn có một tia run rẩy không dễ phát giác.
Đồ Linh Trâm đang lo lắng đã thấy hắn nghiêng đâu, che miệng ho khan. Đồ Linh Trâm căng thẳng dừng bước: “Phù Dao!”
“Suỵt! Đừng có ngừng, tiếp tục đi!” Lý Phù Dao chậm rãi buông tay, khóe môi đã đọng lại vết máu đen đỏ, hắn đè thấp giọng nhắc nhở: “Ở đây nhiều tai mắt, nàng phải gọi ta là hoàng thượng.”
Đúng là quan tâm tắc loạn.
Đồ Linh Trâm theo bản năng liếc mắt bốn phía, cũng may triều thần đang nghị luận chuyện phản quốc phản loạn, không ai chú ý đến hai người bọn họ. Nàng cắn môi, xoay người lại đặt một bàn tay ấm áp lên bắt mạch cho hắn.
Lý Phù Dao mắt nhìn thẳng nhưng lại nhẹ nhàng lau khóe miệng, an ủi nàng: « Không sao, bất quá là tàn độc tụ huyết thôi, ho ra được là tốt rồi. »
Ra đến chính điện, Lý Phù Dao ngồi trên xe kéo, lúc đi đến Chính Ung cung., Lý Phù Dao đột nhiên kêu dừng, phân phó thái giám: « Các ngươi chờ đây, trẫm lấy ít đồ. »
Dứt lời, hắn xuống xe bước vào Chính Ung cung. Đồ Linh Trâm nghi hoặc, vội vã đi theo, đè thấp giọng hỏi: « Đây là đi đâu? Ngươi còn rất yếu, phải tĩnh dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344284/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.