Ngày mùng 7 tháng 4, lá xanh hoa nở, giữa núi chim bay thú nhảy qua mùa xuân đầy màu mỡ. Đây chính là thời cơ tốt nhất để đi săn.
Trời còn chưa sáng, Lý Phù Dao đã cùng Tần - Lâu hai nhà, lại có Trần Vương Lý Hoài, mang theo bảo mã danh cung hào hứng xuất phát, hướng về bãi săn ngoại thành.
Dọc đường xe ngựa tấp nập, cờ màu bay bay. Đáng tiếc cảnh tượng huy hoàng đồ sộ như vậy Đồ Linh Trâm lại không có duyên tham dự rồi.
Đại khái là hôm qua nàng tùy tiện khuyên nhủ Phù Dao cẩn thận Tần Khoan khiến Lý Phù Dao lại một lần nữa sinh nghi với nàng, vì vậy trước khi xuất phát, hắn lựa chọn Mộc Hương đi theo, để Đồ Linh Trâm ở lại Lai Nghi điện.
Lai Nghi điện giờ khắc này vắng tanh, nửa ngày không thấy một bóng người. Đồ Linh Trâm thầm thở dài một hơi: hôm qua quả nhiên quá kích động. Vất vả lắm mới khiến Phù Dao rút đi tâm phòng, giờ lại nổi lên nghi ngờ. Xuân thú có cả Tần Khoan và Lâu Hạo, hai kẻ này đều lòng lang dạ sói, Phù Dao lại đối với ai cũng không dễ dàng tín nhiệm, sao lại chỉ nghe lời nịnh thần?
Lần này xem ra cần phải gặp Ô Nha, tính toán xem có thể sử dụng bao nhiêu nhân mã.
Đồ Linh Trâm cau mày, một đường trầm tư. Không ngờ sau lưng truyền đến một tiếng vang nhẹ nhàng, nàng đột nhiên xoay người, sau đó đối diện với con mắt xanh biếc quen thuộc.
Ô Nha toàn thân áo đen, che nửa mặt, hắn treo ngược dưới mái hiên như một con dơi đen. Ô Nha mở to đôi mắt xanh biếc, nhìn nàng như hỏi: Tào Tháo là ai? Sao lại phải nhớ hắn?
Đồ Linh Trâm thấy buồn cười lại lười giải thích với hắn, nói thẳng: “Ta có chuyện muốn nhờ…Có điều ngươi xuống trước đã, như vậy dễ gây chú ý.”
Ô Nha vươn mình nhảy xuống, ra hiệu an tâm: Hoắc Thành Công theo Hoàng đế đi săn thú, hắn tới lúc này là vô cùng cẩn thận, không ai phát hiện đâu.
Đồ Linh Trâm thuận thế kéo hắn vào phòng, cẩn thận khép cửa vào. Ô Nha tiếp tục dùng tay ra hiệu: Làm sao vậy, có ai bắt nạt ngươi sao?
“Ai có thể bắt nạt ta?” Đồ Linh Trâm cười nói, lại thở dài một hơi, lúc này mới kể chuyện hôm qua Tần Khoan ép Phù Dao lập hậu nói cùng hắn, suy đoán: “Tần Khoan có vẻ làm rất căng. Nếu không ngoài dự đoán của ta, muộn nhất là nội trong hai tháng này hắn sẽ có động thái lớn.”
Ô Nha lẳng lặng nghe nàng nói xong, gật gù ra hiệu nàng cứ phân phó.
“Trong tay ngươi có thể tập hợp bao nhiêu người?” Đồ Linh Trâm nói: “Nếu như có thể, ta hy vọng có thể lật đổ được hai nhà Tần Lâu. Nếu thực sự không được, ít nhất cũng phải bảo vệ tốt anh em họ Lý, sau đó tiếp tục bàn bạc kỹ càng.”
Ô Nha suy nghĩ một chút, lần này mới mở miệng, dùng hết sức phát ra tiếng nói khàn khàn: “Năm đó sau khi ngươi xảy ra chuyện, Hoắc Thành Công đã mang theo đại đa số binh sĩ đến nhờ vả Tần Khoan. Dư binh còn lại chết hết, hiện nay trong tay Đồ gia chỉ còn 13 kỵ, thêm vào sĩ tử dưới trướng bọn họ, ước chừng hơn trăm người.”
“Hơn trăm người…” Đồ Linh Trâm nhớ thời điểm kỵ binh Đồ gia thịnh nhất, mênh mông cuồn cuộn hơn trăm ngàn giáp binh, dậm chân một cái đất núi rung chuyển, không khỏi lắc đầu: “Châu chấu đá xe, quá ít!”
“Người tuy ít nhưng 13 kỵ kia mỗi người đều là trong vạn chọn một.”
“Nếu là ám sát, 13 kỵ ắt có ưu thế. Nhưng nếu là đối kháng hơn trăm ngàn binh mã, lợi hại đến đâu cũng không có khả năng.”
“Vậy thì ám sát thôi.”
“Khoan vội.” Đồ Linh Trâm nhẹ cong môi, lạnh nhạt nói: “Giết một người rất dễ, ta muốn, là để bọn chúng tiếng xấu muôn đời.”
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng quay người đến bên bàn, viết một phong thư phân phó: “Thừa dịp hôm nay Tần Khoan và Lâu Hạo đều không ở phủ, ngươi phái người ẩn vào phủ chúng, cẩn thận dò tìm mật thất và hốc tối, có khả năng tìm được chứng cứ có ích. Nhớ kỹ cẩn thận, chớ bứt dây động rừng.”
Đặc biệt là lão tặc Tần Khoan kia. Kiếp trước nàng từng bí mật lẻn vào mật thất Tần phủ, kết quả không tra ra cái gì, có thể thấy được lão ta hết sức giảo hoạt; chứng cứ đều sẽ tiêu hủy, khiến người ta không thể nắm bắt được nhược điểm nào.
Có điều Lâu Hạo là một kẻ mãng phu, e là không tỉ mỉ đến vậy. Ba năm trước chuyện hoàng đế bị đâm nhất định hai kẻ này liên thủ tham dự… Có thể đào ra chút gì đó từ Lâu Hạo không chừng.
Viết xong thư, Đồ Linh Trâm đặt bút đứng dậy, thổi khô mực mới giao cho Ô Nha, trầm giọng nói: “Chuyện thứ hai này ngươi phải tự mình làm.”
Ô Nha tiếp nhận lá thư nhưng không cất đi, lo lắng nói: “Tiểu chủ công, chữ viết của ngươi…”
Không sai. Phong thư này không có bất kỳ che giấu nào, nàng dùng chính nét chữ quen thuộc nhất mà viết ra. Đồ Linh Trâm am hiểu hành thư, độ nhận ra nét chữ là cực kỳ cao.
Đồ Linh Trâm biết Ô Nha lo người khác nhận ra nét chữ của nàng mà đẩy nàng thật vất vả mới trọng sinh xuống lại vực sâu.
Đồ Linh Trâm cười cười động viên, nghiêm túc nói: “Ta tận lực như vậy coi như là đánh cược một lần thôi. Nếu nói thiên hạ này binh mã ai còn có thể chống lại Lâu Tần, cũng chỉ có hắn.”
Con ngươi Ô Nha co rụt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu không thể tin, nói: “Ngươi nói là… hắn?”
“Không sai.” Đồ Linh Trâm nhìn chằm chằm lá thư trong tay Ô Nha, được ăn cả ngã về không: “Trường Sa Vương Vương Thế Lan.”
Hồi tưởng lại tên công tử bột áo gấm quạt giấy kia, Ô Nha không nhịn được nhíu mày: Cái tên công tử bột bất cần đời không chút nghiêm chỉnh kia, đáng để nàng dùng tính mạng đánh cược?
Quan trọng hơn là, tên công tử bột này còn suýt chút nữ thành vị hôn phu của nàng… Ngẫm lại thấy có sự khó chịu không tên.
Nhìn thấu sự lo lắng của hắn, Đồ Linh Trâm trầm giọng nói: “Ngươi quay về tìm tư ấn của ta, nếu không tìm ra thì tìm đại một vật khiến Trường Sa Vương nhận ra là ta. Cả phong thư này nữa, đưa đến tay hắn càng nhanh càng tốt, cần phải khuyên hắn tin tưởng xuất binh đến kinh hộ giá!”
Hai mắt Đồ Linh Trâm trước sau như một trầm tĩnh, anh khí, đó là nơi đánh động Ô Nha nhất. Hắn và nàng lần đầu gặp mặt, nàng cũng dùng ánh mắt tự tin mà cường đại nhìn hắn. Dù cho cả người đẫm máu, mắt nàng vẫn óng ánh như cũ, ngạo nghễ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Ô Nha không tự chủ được quỳ gối, trịnh trọng nói từng câu từng chữ: “Thuộc hạ nhất định không phụ lòng tiểu chủ công!”
Đồ Linh Trâm mỉm cười.
Ô Nha đứng lên, cửa mở rồi lại miễn cưỡng đứng lại, quay đầu xoắn xuýt nói: “Mà cái tên Tào Tháo ngươi nghĩ đến rốt cuộc là ai? Người ngươi… yêu?”
“...”
Đồ Linh Trâm quả thực không còn gì để nói, phất tay đuổi hắn đi. Ô Nha đầu óc mơ hồ bị đẩy khỏi cửa.
Đồ Linh Trâm nhìn theo Ô Nha lắc mình biến mất dưới mái hiên, sau đó nàng chậm rãi ngồi trước bàn cờ nhìn tàn cục hôm qua Lý Phù Dao bày ra.
Một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ. Bây giờ, đã đến lúc nàng phản kích rồi…
Dự tính xấu nhất bất quá là cá chết lưới rách, mang Phù Dao cùng Đồ Thị rời xa binh triều thôi.
…
Đồ Linh Trâm vốn định nhân dịp xuân thú này an bài kế sách, kết quả sáng sớm hôm sau đã nghe bên ngoài ồn ào, nói bệ hạ đã hồi cung.
Xảy ra chuyện gì? Theo kế hoạch xuân thú cũng phải ba bốn ngày, sao nhanh vậy đã quay về? Đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào Tần Khoan đã động thủ?!
Đồ Linh Trâm càng nghĩ càng hoảng, vội chạy đến cửa cung. Vừa nhìn, rất xa đã thấy Lý Phù Dao được cung tỳ vây quanh đang bước đến, tâm lúc này mới an.
Nếu Lý Phù Dao bình an vô sự, vậy cớ gì lại về sớm vậy?
Chốc lát, Lý Phù Dao đã đến Lai Nghi điện, Đồ Linh Trâm vội nghênh đón, tiếp nhận ngoại bào từ tay hắn.
Lý Phù Dao xem ra sắc mặt không được tốt, cả người bao phủ một tầng mù mịt, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên tăm tối vạn phần.
Thừa lúc pha trà, nàng hạ thấp giọng, lặng lẽ hỏi Mộc Hương đang ở bên nơm nớp lo sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộc Hương không dám ngẩng đầu, chỉ hạ giọng cực thấp: “Lâu Tâm Nguyệt cô nương xảy ra chuyện rồi.”
Lâu Tâm Nguyệt?
Đồ Linh Trâm kinh ngạc: “Nàng ấy làm sao?”
“Tối qua lúc chạng vạng nàng ấy cùng bệ hạ thi đấu, hai người đuổi theo một con hươu vào rừng” Mộc Hương sợ hãi nói: “Kết quả vừa vào không lâu, Lâu Tâm Nguyệt cô nương bị một nhánh tiễn đâm trúng hai gò má, máu như thác chảy, đáng tiếc dung nhan diễm lệ như vậy, cả đời này xem như bị hủy…”
Mộc Hương còn chưa nói xong, đã nghe thấy ngoài điện xôn xao, là hai đối thủ một mất một còn Tần Khoan, Lâu Hạo đang vừa tranh luận vừa tiến vào.
Đây là lần đầu sau khi trọng sinh nàng nhìn thấy kẻ thù. Bản mặt mãng phu lúc này bi thống, vừa đến đã thẳng tắp quỳ xuống, hai mắt đỏ ngầu: “Bệ hạ nên vì tiểu nữ nhà thần làm chủ a!”
Tần Khoan cũng quỳ ung dung: “Kính xin hoàng thượng vì lão thần mà đòi công đạo.”
“Tướng phụ, Hầu gia, các ngươi đây là…” Thấy tình cảnh này, Lý Phù Dao chán nản cực điểm, xoa sống mũi nửa ngày cũng không biết nói gì mới phải.
“Bệ hạ, tiểu nữ trúng tên trong lúc có ngài! Thử hỏi nơi hoang vắng như vậy sao lại bay tới một mũi tên? Nhất định là có người mưu hại tiểu nữ a! Hoàng thượng!”
Lâu Hạo bi thống dị thường, Tần Khoan lại không mặn không nhạt nói: “Lúc đó trời tối, nếu nhìn lầm cũng không có gì lạ.”
“Mũi tên này, đầu là ngân thiết, đuôi là trì vũ. Rõ ràng là mũi tên độc quyền của Tướng phủ ngươi, ngươi giải thích thế nào?”
“Hầu gia là nghi ngờ ta mưu hại lệnh ái?” Tần Khoan nhìn về phía Lý Phù Dao, trầm giọng nói: “Nhất định có người hãm hại lão phu, xin bệ hạ phán xét!”
Lý Phù Dao thấy tình thế khó xử, nửa ngày mới cẩn thận nói: “Lâu khanh… có phải nhìn nhầm?”
“Bệ hạ!” Lâu Hạo quát to một tiếng đánh gãy lời hắn, mặt đỏ thành tía, giận không nhịn được nói: “Cả thành Trường An ai cũng biết lệnh nữ nhà Tần Tướng muốn làm hoàng hậu Đại n, mà hoàng thượng đã chọn tiểu nữ Tâm Nguyệt. Lẽ nào Tần gia tiểu nương tử không sinh ái hận mà mưu hại tiểu nữ à?”
“Hoang đường!”
Tần Khoan giận không nhịn nổi, kẻ nói người quát không ngớt, xà nhà Lai Nghi điện sắp bị tiếng cãi vã của bọn họ phá vỡ rồi.
Mà Đồ Linh Trâm bên cạnh lại đang nghĩ chuyện khác.
Lâu Tâm Nguyệt bị hủy dung, không nói chuyện có phải Tần Yên làm hay không, nhưng chắc chắn hai nhà Tần Lâu sẽ không nể mặt nhau nữa. Hai thế lực ngang nhau, nếu là đấu, hẳn phải rất đặc sắc!
Nàng rơi vào trầm tư mà bỏ lỡ đáy mắt Lý Phù Dao vừa có một tia ý lạnh lướt qua nhanh chóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]