Lý Sơ Hạ nghe thấy tiếng tim đập của mình vang lên như tiếng sấm, đồng thời cũng cảm thấy một sự vui mừng nho nhỏ không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, lời nói tiếp theo của Tần Tư Mộc dội một gáo nước lạnh lên đầu anh.
Tần Tư Mộc nói: “Niệm An! Em đừng nói bậy, anh thích anh ấy hồi nào?”
Lúc này, Lý Sơ Hạ đột nhiên nhận ra dường như anh có một loại tình cảm khác dành cho Tần Tư Mộc, tình cảm này hoàn toàn khác với tình cảm mà anh dành cho Tần Niệm An.
Khi anh nghe Tần Niệm An nói không thích anh, anh chỉ cảm thấy buồn bã và thất vọng. Đến khi nghe Tần Tư Mộc nói câu tương tự, anh cảm thấy trong lòng vô cùng đắng chát, đau đớn đến mức không thở nổi.
Như vậy, loại tình cảm nào mới thật sự là yêu? Lý Sơ Hạ hoang mang, anh nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Tần Niệm An, sau đó bắt đầu nói lớn hơn, như cố ý để cho người khác nghe vậy: “Anh! Anh không cần gạt em, em biết anh thích anh Sơ Hạ, biết từ thời sơ trung rồi. Trong phòng anh còn có một nơi chứa đồ, trong đó… Trong đó toàn là những thứ anh Sơ Hạ tặng cho anh.”
Tâm trạng bị dập tắt của Lý Sơ Hạ tức khắc hồi sinh lại, không phải anh đắc ý vì có người thầm mến, mà thật sự vui mừng từ tận đáy lòng. Thậm chí, anh còn muốn xông vào trong chỉ để nhìn Tần Tư Mộc.
Anh muốn xem Tần Tư Mộc cất giấu những món quà gì của mình, cho dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/1201446/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.