“Anh có quấy rầy em đọc sách không?” Lý Sơ Hạ thận trọng hỏi.
Tần Tư Mộc cười lắc đầu: “Không có, anh không lên đây, lát nữa em cũng phải đi xuống mà.”
“Vậy à, vậy… Sinh nhật vui vẻ nhé.” Lý Sơ Hạ ấp úng nói, sau đó lấy túi quà sau lưng ra, mang theo sự chờ mong đưa cho Tần Tư Mộc.
Tần Tư Mộc nhận lấy, đột nhiên cả người cậu cứng đờ, vì cậu phát hiện cái túi này vừa mới chuyển động.
Tần Tư Mộc mở to mắt nhìn Lý Sơ Hạ, bắt gặp nụ cười thần bí và khuôn mặt lấy lòng của anh. Tần Tư Mộc cố nén sự nghi hoặc, mở túi ra, xem bên trong là gì.
Trong túi là một con mèo con trắng như tuyết, mèo con đang bị nhốt trong lồng, có thể là do không quen, bé con cứ liên tục cử động hòng cố gắng thoát khỏi lồng.
“Em có thích món quà này không?” Lý Sơ Hạ lặng lẽ chà tay lên ống quần, không phải để lau mồ hôi, mà là để giảm bớt sự căng thẳng. Đây là món quà mà anh chọn rất kỹ, anh tìm mãi mà không thấy được món nào thích hợp, cuối cùng chỉ thấy con mèo này là món quà thích hợp nhất.
Sự thật hiển nhiên, Tần Tư Mộc rất hài lòng với món quà của Lý Sơ Hạ, cậu vội vàng xách cái lồng trong túi ra, vô cùng yêu thích nhìn chằm chằm mèo con.
“Cảm ơn anh, em rất thích.”
Lý Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, anh thấy Tần Tư Mộc đang vui, anh do dự một hồi mới nói: “Tư Mộc! Chuyện hôm trước là lỗi của anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/1201441/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.