Mộc An giơ điện thoại ra xa, cứu lấy đôi tai của mình khỏi âm thanh đề-xi-ben cực cao của Tần Niệm An trong điện thoại.
Ở bên kia, Tần Niệm An tiếp tục xả như súng liên thanh: “Anh con thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Mọi người đang ở bệnh viện của nhà mình phải không? Con sẽ lập tức tới đó!”
Mộc An vội vàng nói: “Anh của con không sao, con đừng vội tới đây. Lát nữa ba về sẽ kể lại chi tiết cho con nghe, được không?”
Tần Niệm An: “Con không tin! Ba gạt con, người nói sẽ về nhà kể lại chi tiết cho con nghe, vậy là anh của con không về có đúng không? Rốt cuộc anh của con bị gì mà phải nằm viện?”
Mộc An đau đầu, đôi khi ông thấy thằng bé Tần Niệm An này nhạy cảm quá mức. Ông nhìn qua Tần Tư Mộc, nên nói là bệnh gì đây? Mà cũng không phải là bệnh, cái này còn nghiêm trọng hơn cả bệnh, nhưng một việc quan trọng như thế này sao có thể nói tỉ mỉ qua điện thoại được? Ông chỉ có thể về nhà trước, rồi giải thích với con út sau.
Tần Niệm An đợi một hồi, không nghe thấy ba ba trả lời, cậu đành nói tiếp: “Ba không nói cho con biết, vậy con sẽ đích thân đến bệnh viện thăm anh con!”
Nghe giọng điệu của cậu, cứ như sẽ lập tức cúp máy rồi chạy đến bệnh viện ngay vậy. Tần Tư Mộc vội vàng đưa tay ra, nhận lấy điện thoại của Mộc An, nói: “Niệm An! Đừng bướng nữa.”
Nghe thấy giọng của Tần Tư Mộc, Tần Niệm An từ từ bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/1201439/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.