Cậu chưa bao giờ có tình cảm với Trương Ngải Táp, còn người mà cậu thật sự thích, thì không thể không từ bỏ.
Nếu cậu nói không vào lúc này, Tần Niệm An sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ nghĩ rằng cậu thích Lý Sơ Hạ không?
Có lẽ việc sống cả đời với Trương Ngải Táp cũng chẳng có gì to tát, ngoại trừ chuyện tình cảm, cậu sẽ không để cho Trương Ngải Táp thua thiệt bất cứ điều gì.
Bây giờ Tần Tư Mộc mới trả lời: “Ừm.”
Chữ ừm này, gần như đã dùng hết sức lực của cậu.
Tần Niệm An ở bên kia lại trầm mặc, khoảng nửa phút sau, mới nghe cậu nói: “Anh! Dù anh có quyết định như thế nào, em cũng hi vọng anh hạnh phúc. Còn anh Bình An, em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với anh ấy, anh đừng bận tâm.”
Lần đầu tiên, Tần Tư Mộc có cảm giác Tần Niệm An đã lớn rồi, đã có chính kiến riêng của mình. Còn cậu là người ngoài cuộc, quả thật không tiện hỏi nhiều về chuyện tình cảm của Lý Sơ Hạ và Tần Niệm An.
Tần Tư Mộc không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Tự em quyết định là được.”
Hai anh em cúp điện thoại, cảm xúc của Tần Tư Mộc cũng đã ổn định lại một chút. Cậu tiếp tục đi tiếp, chậm rãi chạy về nội thành, cho đến hừng đông, cậu vẫn chưa về đến thành phố, trong khi tàu điện ngầm đã bắt đầu hoạt động.
Khoảng tám, chín giờ sáng, Tần Tư Mộc mới về ký túc xá. Cậu mở cửa ra, mặc kệ cái đầu tò mò của Lâm Vô Kỵ thò ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/1201429/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.