Tần Tư Mộc cười lạnh, không phải Đêm Đen Mù Mịt là một trong những người đêm qua chọc cậu rất vui vẻ sao?
Lâm Vô Kỵ bị nụ cười này làm cho cái cổ lạnh run, anh run rẩy nói: “Nếu cậu muốn cảm ơn tôi vì đã thay cậu ra mặt, thì có thể cười nhẹ nhàng một chút không?”
Tần Tư Mộc bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười: “Cảm ơn anh, nhưng không cần phải làm vậy đâu.”
Lâm Vô Kỵ sờ đầu: “Sao lại không cần? Bạn cùng phòng gặp nạn, bổn giáo chủ phải trả thù cho cậu! Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu nên nói với em trai cậu và người yêu của cậu làm sáng tỏ mọi chuyện đi. Nếu không, sau này cậu chơi game sẽ thường xuyên bị mắng!”
“Không phải người yêu của tôi.” Tần Tư Mộc giải thích.
Lâm Vô Kỵ hoàn toàn không nghe lọt tai, vẫn tiếp tục nói: “Cậu nói người nhà cậu chuẩn bị đốt pháo ăn mừng đi, không biết Tiểu Miêu kia có vấn đề gì? Cô ta chỉ là người ngoài mà không ngại đi xin đồ của người khác! Không đưa thì lại đổ nước bẩn lên người cậu, thật là không biết xấu hổ!”
Tần Tư Mộc há miệng, không lên tiếng, cho rằng Lâm Vô Kỵ sẽ không nghe cậu giải thích về chuyện người yêu. Mặt khác, Lâm Vô Kỵ nói cũng có lý, vẫn nên làm sáng tỏ mọi chuyện, cậu không muốn chỉ chơi game thôi mà tự nhiên vô duyên vô cớ bị mắng.
Sau khi quyết định xong, đầu tiên là Tần Tư Mộc đi rửa mặt, thấy đã đến mười giờ rưỡi, cậu mở điện thoại ra gửi tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/1201421/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.