Sáng hôm sau cũng là anh ta đánh thức mình dậy mà căn bản là mình không dậy nỗi nhưng khi anh ta nói một câu thì mọi sự buồn ngủ đều tan biến hết
- em mau dậy nói chuyện rõ ràng có phải có kẻ tên Lưu Tuấn Kiệt đã đẩy em làm em bị thương như vậy không?
-anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu đã nói là do sơ ys ngã nên mới bị thương mà
- em đừng hòng qua mặt tôi, toi đã biết hết rồi. H em có chịu nói rõ không?
- tôi đã nói sự thật rồi anh tin hay không thì tuỳ
- được lắm- giọng anh mang theo sự tức giận bỏ đi ra khỏi phòng cùng với tiếng đóng cửa mạnh “ rầm”
Minh vừa lo sợ vì không hiểu sao anh ta biết được nhưng vẫn nhanh chóng làm vệ sinh thay đồ rồi chuẩn bị sẵn tâm lý xuống nhà ăn sáng
Nhưng điều bất ngờ xảy ra là khi mình xuống phòng ăn thì chả thấy anh ta đâu, khi mình ngồi xuống ghế thì bác quản gia đến đứng bên cạnh nói
-phu nhan mời ăn sáng
- anh ta đâu rồi bác
-ngài ấy lúc nãy đã ra ngoài nói là đến công ty nhưng vậy ấy chưa ăn gì cả
Thôi rồi, thoi rồi anh ta như vậy là do tức giận mình nói dối sao? Biết làm sao bay giờ????
Tuy vậy vẫn phải đến trường chứ nhưng không phải anh ta chở mà là anh tài xế hôm qua
Cứ như vậy 3 ngày trôi qua mà chả thấy tung tích anh ta đâu cả điện thoại thì không gọi được hỏi bác quản gia thì vẫn là câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/200558/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.