Khi mình thức dậy thì đã tầm 9h sáng, anh đang ngồi cạnh bên giường nhìn mình mỉm cười dịu dàng
- chào buổi sáng, bảo bối
- chào buổi sáng
Minh cũng đáp lại một cách ngái ngủ
- em vào rửa mặt tắm rửa đi, anh đã làm thủ tục xuất viện rồi. Lát nữa em sẽ được về nhà
- thật sao?
- đúng vậy. Nhanh lên nào
Mình vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất trong tiếng nói của anh
- cẩn thận. Coi chừng bị thương
Mình làm mọi thứ anh hết súc có thể vì mình thèm được về nhà lắm rồi, tuy mới ở bệnh viện ít ngày nhưng mình luôn cảm thấy ngột ngạt, khó chịu hết sức, mình không thể chịu nổi nữa rồi
Bây giờ là gần 11h, mình cũng mới về đến nhà, mọi người giúp việc đều ra cổng vui mừng đón mình về nhà, mi cảm ơn không ngớt trong lời chào mừng của họ
Hành lý của mình đã được bác quản gia kêu người xếp ra rồi, bây giờ đúng vào lúc ăn trưa nên mình không chờ gì nữa mà kéo anh vào bàn ăn cơm mặc cho lời khuyên của anh
- em nên tắm rửa thay đồ rồi hẳn ăn như vậy mới thoải mái
- nhưng mà em đói lắm rồi không thể chờ thêm nữa
- nhưng anh cũng cần thay bộ vest ra đã chứ
- không sao, cởi vest ra mặc sơ mi ăn cơm cùng em. Chẳng lẽ cái áo sơ mi đó quan trọng hơn việc ăn cơm cùng em sao?
-tất nhiên là không rồi. Chịu thua em. Chúng ta đi ăn thôi
Thế là mình cùng anh ăn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324816/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.