Nghe câu nói đó của anh làm mình ngượng đến đỏ cả mắt, lưng túng không biết làm gì mình bối rối cầm dĩa đã ăn xong của anh đem bỏ vào máy rửa, nhanh tay dọn mấy thứ mà mình bày ra lúc nãy.
Khi mọi thứ đã gọn gàng trở lại mi đang định quay sang xem anh ăn chưa để dọn nốt luôn thì từ sau lưng một vòng tay lớn, ấm áp vòng qua eo không mấy thon gọn của mình rồi xiếc chặc lại. Mình do bị bất ngờ không biết nói gì
- anh...anh làm gì vậy?
- không có gì. Chỉ một chút thôi
Mình cũng để yên cho anh ôm như vậy một lúc sau anh mới lại lên tiếng
- bảo bối. Anh yêu em. Lâu lắm rồi em không nói câu đó với anh
- em....em cũng yêu anh
- ngoan lắm.
- anh buông ra được chưa? Em phải dọn dẹp nữa, buồn ngủ rồi
- uhm. Từ từ nghe anh nói đã
- anh nói đi
- sáng mai anh phải sang Iraq một tháng
- sao vậy? Một tháng lận?
- có một số việc quan trọng cần anh sang đó giải quyết
- nhưng một tháng có phải quá lâu không?
- anh cũng không muốn, nhưng hết cách rồi. Em ở nhà phải ngoan không được quậy phá, đi đâu phải báo quản gia dẫn Hani theo nữa, ăn uống đầy đủ, ngủ sớm không được thức quá khuya.... Anh sẽ kiểm tra đó
- em đi cùng không được sao?
- tuyệt đối không được. Sẽ nguy hiểm
- nhưng.....
- không nói nữa anh đã quyết định rồi
- biết rồi
Mình phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn không muốn cãi lại anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324804/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.