Từ khi mình 3 tuổi đã được ba mẹ cho đến nhà trẻ rồi mà tính mình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng rụt rè không bao giờ dám nói chuyện với ai. Ngày đầu tiên đi mẫu giáo là nỗi khủng hoảng lớn nhất trong đời cô bé 3 tuổi như mình.
Cứ như vậy 2 tuần trôi qua mà mình không thể có một người bạn nào, các bạn cũng vì vậy mà nghĩ mình là một cô tiểu thư chảnh choẹ nên không thèm nói chuyện với họ, dần dần tự lúc nào mình đã trở thành kẻ thù của họ một cách vô cớ
Cứ như vậy ngày nào các bạn cũng chọc ghẹo mình đủ kiểu mình buồn lắm. Mỗi lần như vậy chỉ biết ngồi trong góc khóc một mình nhưng mình không dám nói cho cô với ba mẹ biết
Một hôm một cô bạn trong giờ ăn đã đỗ nước sốt lên chiếc váy mẹ mới mua cho mình, tất nhiên mình chỉ biết đứng đó khóc mọi người xung quanh thì ra sức chọc ghẹo. Đột nhiên một bạn trai lớn hơn đi đến đẩy mọi người ra lại gần xoa đầu mình nói
- bạn nhỏ em đừng khóc nữa. Để anh Vương Vương đi nói với cô giáo để phạt mấy đứa quậy phá kia nha
- anh...hix...hix anh đừng đi các bạn sẽ nghĩ em là người xấu
- nhưng họ có lỗi mà. Em lo quá làm gì?
- em không thích. Em đi đây
Thế là mình chạy đến nói với cô là thấy mệt để kêu mẹ đưa về nhà sớm
Hôm sau đi học bất ngờ các bạn thay đổi hết thái độ với mình mà còn rất thân thiện nữa. Mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324802/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.